Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 774 - Chương 774: Cánh Cửa Luân Hồi Hư Giới

Chương 774: Cánh cửa Luân Hồi Hư Giới Chương 774: Cánh cửa Luân Hồi Hư Giới

“Ta đã từng đi tìm Chân tiên am hiểu số mệnh để xem qua, mặc dù cũng nói qua lời nói như vậy nhưng không có nói kỹ càng bằng ngươi.”

“Dĩ nhiên việc đi Tu Tiên giới khác là phương pháp tốt nhất, nhưng là sư phụ và một số tiền bối trước kia đã chăm sóc ta vẫn còn ở đây, ngày sau khi ta phi thăng có khả năng nhìn không thấy họ nữa.”

“Cho nên ta muốn hỏi đạo hữu có phương pháp có thể loại bỏ số mệnh của ta hay không?” Hồng Liên tôn giả hỏi.

“Việc này rất dễ bàn, đạo hữu đã đứng ở Cấp Đỉnh Phong của giới này chắc hẳn đã có thể câu thông trực tiếp với thiên đạo chứ.”

“Như vậy trực tiếp chuyển thế trùng tu, để cho thiên đạo trực tiếp thay đổi số mệnh cho ngươi là được.” Từ Phàm thoải mái vẫy tay nói.

“Nhưng mà...”

“Đạo hữu trước cứ từ từ nhưng mà đi...”

Từ Phàm nói xong bước ra một bước, trực tiếp chìm vào bên trong hố sâu vô tận này.

Thật là dây dưa lằng nhằng, Từ Phàm không có thời gian chơi đùa với nàng.

Từ Phàm rơi vào bên trong một mảnh bóng tối, sâu trong không trung dường như có một loại đặc tính làm mất đi ánh sáng.

Bất luận ánh sáng gì đều không có cách nào sáng lên ở trong hố sâu, cho dù có xuất hiện cũng sẽ bị cắn nuốt trong nháy mắt.

Hơn nữa tất cả thần thức đều bị phong bế.

Làm cho người ta không thể thấy rõ cảnh tượng bên trong hố sâu.

“Nơi pháp tắc đặc thù, khá là thú vị đây.” Từ Phàm nhìn bóng tối dày đặc bốn phía nói.

Từ Phàm vươn tay, trong nháy mắt lực lượng hắc ám ở bốn phía ngưng tụ về phía tay hắn.

Không bao lâu, nó đã biến thành một ngọn nến đen như mực .

Một chút ánh sáng của vật dễ cháy sáng lên bên trong hố sâu tối tăm.

Chẳng qua trong nháy mắt này, Từ Phàm cũng thấy được vô số đôi mắt bám vào vách tường của hố sâu đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Có phẫn nộ, có dục vọng, có ngây thơ, có vui vẻ, có sức sống, có tuyệt vọng.

Tất cả tình cảm trong cuộc sống đều có thể nhìn thấy chúng từ trong những ánh mắt bám ở trên vách tường.

Chỉ trong nháy mắt này cũng khiến da gà trên người Từ Phàm nổi lên.

Cuối cùng một vầng sáng giống như mặt trời dâng lên từ sau lưng Từ Phàm.

Ánh sáng kia vô cùng mãnh liệt, trong nháy mắt xua tan vô số ánh mắt bên trong vách tường.

“Dọa bố mày nhảy dựng à!”

Trong nháy mắt vừa rồi, Từ Phàm quả thật là bị hoảng sợ tới rồi, trong lòng của hắn dâng lên một loại cảm giác khác thường.

Nhìn ánh sáng mạnh ở xung quanh, Từ Phàm nhanh chóng điều chỉnh độ sáng của bóng đèn lớn phía sau.

Trong lúc nhất thời, cả hố sâu phảng phất như trở thành ban ngày.

Sau đó Từ Phàm nhanh chóng hạ xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Trụy xuống đến càng sâu, Từ Phàm cảm giác được năng lượng tiêu cực trong hố sâu là sự sợ hãi.

“Tập trung tất cả lực lượng âm u của thế giới, đây chính là lỗ rốn của Nam Sơn giới.” Từ Phàm cảm thụ được lực lượng âm u ở xung quanh nói.

Sau đó Từ Phàm thật sự đã dùng thời gian một ngày một đêm để xuống rơi.

Cuối cùng cũng đến dưới đáy của hố sâu, phải biết rằng Từ Phàm chính là dùng tốc độ cao nhất để xuống dưới.

Dưới đáy của hố sâu giống như một thế giới khác sau khi qua đời vậy.

Toàn bộ thế giới dưới lòng đất chật ních các âm hồn, tất cả đều ngơ ngác đứng tại chỗ giống như đang chờ đợi một thứ gì đó vậy.

Từ Phàm hơi cảm ứng một chút, sau đó vẻ mặt có hơi bất ngờ.

“Mười tám tầng dưới mặt đất, cổng vào của Luân Hồi Hư Giới, chỉ có âm hồn mới có thể tiến vào.”

Từ Phàm tản ngọn nến màu đen được ngưng tụ ở trong tay ra.

Một cánh cửa truyền tống được hình thành từ lực lượng âm u xuất hiện ở trên hư không, Từ Phàm dùng một ít chân linh để biến thành phân thân đi về phía cánh cửa truyền tống trên hư không.

“Sức mạnh Luân Hồi càng ngày càng nồng đậm, bây giờ lại nhìn thấy cổng vào của thế giới Luân Hồi, ước chừng chuyến đi này của ta xem như viên mãn.” Từ Phàm nói.

Mười tám tầng ngầm trong lòng đất, có một cánh cửa Luân Hồi Hư Giới được tạo thành từ tất cả lực lượng âm u thế giới.

Chiều cao và rộng của cánh cửa to lớn đều cao hơn ba nghìn mét.

Ở bên ngoài cánh cửa to lớn này chính là mười tám tầng ngầm trong lòng đất.

Âm hồn ngưng tụ ở chỗ này đứng xếp hàng đi về phía cánh cửa to lớn đó.

Từ Phàm cũng xuất hiện ở bên cạnh cánh cửa lớn này, hắn cảm nhận được hơi thở của cánh cửa Luân Hồi Hư Giới này.

“Vãng sinh, tịnh thổ, vô căn cứ...”

Từ Phàm nói rồi nhắm hai mắt lại.

Thân thể của hắn cũng bắt đầu bị cánh cửa truyền tống của Luân Hồi Hư Giới đồng hóa, chậm rãi trở thành một thể.

Mỗi khi có một cái âm hồn đi vào bên trong cánh cửa lớn này, Từ Phàm lại có một chút lĩnh ngộ mới.

Không tốn nhiều thời gian, Từ Phàm đã mở mắt.

“Không thể thông hiểu được nữa, lại tiếp tục hiểu sâu vào bên trong thì thế giới này cũng sắp không chứa được ta.” Từ Phàm nói.

Hắn nhìn về phía thế giới chật kín âm hồn này, có Nhân tộc cũng có tộc khác, tất cả bọn họ đều giống như cái xác không hồn đi về phía cánh cửa Luân Hồi Hư Giới.

“Nam Sơn giới thú vị thật, vậy mà lại khơi thông với Luân Hồi giới để ký kết khế ước.”

“Trách không được Nhân tộc của Nam Sơn giới càng ngày càng lớn mạnh.” Từ Phàm nhìn cánh cửa Luân Hồi Hư Giới nói.

Từ sau khi cảnh giới tu vi của Từ Phàm đạt đến đỉnh của thế giới này.

Hắn càng có thể cảm nhận được sự vận chuyển thần bí của thế giới.

Tất cả sinh linh trong thế giới đều là rau hẹ.

Nếu như lớn lên tốt sẽ được bán cho thế giới cao hơn, hắn sẽ đạt được một phần phản hồi.

Nếu như lớn lên không tốt sẽ bị thu hoạch làm chất dinh dưỡng.

Một bộ phận lớn ra hẹ được giữ lại làm bản thân lớn mạnh, mà một phần nhỏ khác sẽ bị Luân Hồi giới hư vô mờ mịt kia hấp thu.

Thế giới Tu Tiên giới nơi Từ Phàm ở được vận chuyển rất là thô bạo.

Rau hẹ bị thu hoạch kia sẽ có một bộ phận lớn sẽ bị hấp thụ trong nháy mắt, còn một phần nhỏ cũng bị thuận tay đưa vào bên trong Luân Hồi giới.

Mà Nam Sơn giới lại không giống nhau, rau hẹ bị thu hoạch đều sẽ bị tập trung ở cùng một chỗ.

Lại bơm tất cả năng lượng tiêu cực mà sinh linh tạo ra vào bên trong, làm cho những âm hồn này và năng lượng tiêu cực dung hợp.

Sau đó lại thông qua phương thức đặc biệt bị trực tiếp mang đến Luân Hồi giới.

Mà Luân Hồi giới sẽ trực tiếp phản hồi lực lượng rau hẹ thuần túy nhất cho Nam Sơn giới, không có một tia tạp chất, thuận tiện dọn dẹp lại một ít năng lượng tiêu cực thừa thãi.

“Rõ ràng ý chí thiên đạo của Nam Sơn giới thông minh hơn ý chí thiên đạo của Tu Tiên giới một chút, đây là bởi vì thời gian Nhân tộc nắm giữ Nam Sơn giới đã đủ dài à?” Từ Phàm không khỏi suy nghĩ nói.

“Được rồi, mặc kệ thế nào đi nữa, năng lượng âm u chỗ này chỉ có nhiều như vậy, nên ta không nên ở lâu.”

Từ Phàm nói xong thì muốn thuấn di rời khỏi hố to.

Nhưng vào lúc này, tất cả không gian của hố sâu đã bị phong ấn toàn bộ.

Một con cự khuyển ba đầu trên người mọc vô số ánh mắt bước ra từ cửa lớn của Luân Hồi Hư Giới.

“Rống!”

Toàn bộ mặt đất dưới hố sâu đều sôi trào lên, tất cả âm hồn biến thành dòng chảy hội tụ về phía cự khuyển ba đầu đó.

“Người nhìn đến cánh cửa của Luân Hồi Hư Giới đều phải trở thành người bảo vệ Luân Hồi.” Cự khuyển ba đầu nhìn Từ Phàm nói

Một cỗ lực lượng âm hồn khổng lồ khóa chặt Từ Phàm lại, nó muốn kéo hắn về bên trong của cánh cửa Luân Hồi Hư Giới.

Nhìn cự khuyển ba đầu cả người đều là mắt đó, hắn không khỏi nở nụ cười.

Từ Phàm ngẩng đầu nhìn lên khoảng không nơi nào đó trên trời.

“Để ý tới ta từ rất lâu đi, làm ngươi chịu đựng đến bây giờ mới ra tay cũng thật không dễ dàng.” Từ Phàm cười nói.

Lần đầu tiên Từ Phàm tới Nam Sơn giới đã bị trọng điểm chú ý.

Bất quá cũng không có gì ngoài dự tính, bởi vì loại nhân vật có cấp bậc như hắn thì ở đâu cũng đều sẽ bị chú ý.

Nhưng Từ Phàm chậm rãi cảm giác được có một chút gì đó không đúng, hắn cảm nhận được một ít ác ý từ trong ý chí thiên đạo.

Cho nên Từ Phàm cũng cảm giác được ý chí thiên đạo của Nam Sơn giới sẽ ra tay với hắn.

Nhưng mà Từ Phàm cũng không hoảng sợ, thậm chí hắn còn có chút chờ mong.

Trong ánh mắt của con cự khuyển ba đầu toàn thân đều là con mắt có chút thay đổi.

Chẳng qua sau đó liền thay đổi thành vẻ hung ác, mang theo vô số âm hồn áp sát về phía Từ Phàm.

Lúc này Từ Phàm giống như một cái con kiến nhỏ đối mặt với một trận hồng thủy ngập trời.

Nhìn thấy hắn không có một chút năng lực chống cự nào.
Bình Luận (0)
Comment