Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 778 - Chương 778: Lựa Chọn

Chương 778: Lựa chọn Chương 778: Lựa chọn

Từ Phàm nhìn kiếp vân vạn dặm, cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

May mà là đồ đệ của mình, kiếp vân vạn dặm này của ngươi, không nể mặt bản thân gì cả.

Uy lực này đối với đồ đệ của ta mà nói gần giống như gãi ngứa vậy.

Chính vào lúc Từ Phàm đang trêu chọc, tia lôi kiếp đầu tiên trên bầu trời đánh xuống.

Tiếng sấm vang xa vạn dặm, vùng đất trong vạn dặm bị tia lôi kiếp này đưa vào bên trong thế giới lôi quang.

Lúc này, những người khác nhận được tin tức cũng liên tục chạy tới.

“Ngươi không yên ổn tu luyện ở trong tông môn, chạy qua đây làm gì.” Từ Phàm nhìn Lý Tinh Từ nói.

“Xếp hàng, ta cảm giác không nhịn nổi nữa rồi, đợi sau khi đại sư huynh độ kiếp xong ta liền bắt đầu.” Lý Tinh Từ nói.

“Các ngươi không hổ là sư huynh đệ, độ lôi kiếp cũng phải độ cùng nhau.” Từ Phàm cười lên.

Sau khi gắng gượng qua một tia lôi kiếp, Từ Cương lại thi triển ra vài chục phòng ngự thần thông, biểu cảm trên gương mặt thoải mái vô cùng, thậm chí còn có cả chút thư thái.

Đằng sau Thiên Thủ Hư Tượng có thêm một viên Lôi Châu, ẩn chứa tám phần sức mạnh của tia lôi kiếp ban nãy kia.

“Không tồi, một chiêu dẫn lôi kiếp này, nhập vào cơ thể ngưng tụ ra Lôi Châu, có phong thái của ta.” Từ Phàm cười ha ha nói.

Chính vào lúc Từ Phàm tưởng rằng chỉ là một trận lôi kiếp bình thường.

Trong không trung bỗng dưng mở ra một khe nứt, một bàn tay khổng lồ đầy ắp tiên văn hướng về phía Từ Phàm mà vồ lấy.

Bàn tay khổng lồ tùy ý phân tán kiếp vân trên bầu trời, phảng phất như đang cảnh cáo mọi người đừng nhúng tay vào chuyện này.

Trông thấy một màn này, Từ Phàm giận tím mặt.

Cho dù là hắn, trong lúc độ lôi kiếp cũng không được phá vỡ đi kiếp vân trên bầu trời.

Bởi vì một khi bị ngoại lực đánh phá, kiếp vân sẽ ngưng tụ lại lần nữa, uy lực gấp vài lần so với trước.

“Một lũ tôm thối cá tanh mà cũng dám dòm ngó đến đồ đệ của ta!”

không gian xung quanh trong phút chốc bị phong ấn, Từ Cương và những người đang chứng kiến lôi kiếp bị Từ Phàm đưa tới một vùng đất độ lôi kiếp dự trù khác.

Từ Phàm cảm nhận khí tức của miệng vết nứt trong bầu trời nọ, vẻ mặt vô cùng bực bội.

“Ý chí thiên đạo, ta cần một lời giải thích, tại sao người trên thượng giới có thể tùy ý đáp xuống hạ giới.”

Từ Phàm trực tiếp nói chuyện với ý chí thiên đạo, đằng sau còn ngưng tụ ra Pháp Tướng Kim Thân không mặt.

Lúc này xung quanh Pháp Tướng Kim Thân không mặt có tiên văn lưu chuyển, đằng sau xuất hiện hư ảnh kinh văn đại đạo.

Dùng nắm đấm để đối phó với nắm đấm, trực tiếp đánh cho bàn tay khổng lồ thò ra từ trong bầu trời quay trở về.

Thượng giới cho dù là Đại La Kim Tiên giáng lâm thế giới này, thì uy lực cũng sẽ bị hạn chế đi.

Lúc này Từ Phàm nhận được một tin tức mơ hồ.

Ý tứ biểu đạt rằng hắn cũng không có cách gì, đối diện có Đại La, có thể quấy nhiễu sự vận hành của hắn.

“Đại La hay là Kim Tiên sao cũng được, muốn dòm ngó tới đồ đệ của ta, cho dù là trọng quyền chí cao cũng không được.”

Nắm đấm khổng lồ trên bầu trời lại lần nữa thò ra.

Phong bế lại toàn bộ không gian xung quanh, một vài phép tắc đại đạo cũng bắt đầu dần dần có chuyển biến.

Pháp Tướng Kim Thân không mặt vốn dĩ khí thế đang càng lúc càng cao cũng vì phép tắc đại đạo thay đổi mà biến mất.

“Thay đổi phép tắc đại đạo, quả nhiên là Đại La.” Từ Phàm trở nên nghiêm túc.

Từ trong âm thanh liên tiếp đó truyền ra một âm thanh hư vô lúc ẩn lúc hiện.

“Giết ngay !”

Trong chốc lát Từ Phàm cảm thấy ý thức kiểm soát cơ thể của bản thân mình càng lúc càng yếu đi.

Một nỗi sợ hãi lớn giữa lúc sinh tử hiện ra trong lòng.

“Đây chính là ý nói sao làm vậy của Đại La Kim Tiên ư, thú vị đấy.” Từ Phàm chống lại nỗi sợ hãi sinh tử mà cười lên.

Một chiếc la bàn do sức mạnh luân hồi ngưng tụ lại xuất hiện dưới chân Từ Phàm, sau đó Pháp Tướng không mặt lại một lần nữa ngưng tụ.

Chỉ có điều lần này là do đại đạo luân hồi và tử vọng ngưng tụ lại mà tạo thành.

Pháp Tướng không mặt màu sắc hỗn độn, một phát tóm lấy bàn tay khổng lồ thò ra trong bầu trời.

“Không ngờ rằng, Đại La đã là cực hạn của ngươi.” Giọng điệu của Từ Phàm có chút vui mừng.

Ban nãy không gian bị phong ấn, thời gian, không gian, phép tắc đại đạo đều bị bóp méo.

Trong phút chốc đó, Từ Phàm cảm giác được hạn chế bắt nguồn từ ngón tay vàng đó đã biến tăm mất dạng rồi.

Từ Phàm lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này, trực tiếp nâng cao đại đạo cảm ngộ của mình lên tới Kim Tiên tầng, hơn nữa vẫn còn đang liên tiếp tăng lên.

Trong đôi con ngươi ẩn chứa vạn vật vạn đạo đang lưu chuyển vô ngàn vạn kinh văn đại đạo.

Bởi vì đại đạo cảm ngộ đang tăng lên một cách tốc độ, nên khiến cho ánh mắt của Từ Phàm càng lúc càng thêm lý trí, khí thế trên người cũng càng ngày càng khủng bố.

Khi đại đạo cảm ngộ đã đạt tới điểm giới hạn, toàn bộ cơ thể Từ Phàm tản phát ra một loại khí tức đáng sợ, tựa như vạn đạo trong thân.

Xung quanh Từ Phàm có một hư ảnh con sông lớn lưu thông vạn giới trỗi dậy, mà hắn đang ở giữa trung tâm dòng sông.

Một luồng sức mạnh trói buộc vô tận quấn quanh Từ Phàm, phảng phất như muốn kéo hắn vào nơi sâu thẳm dòng chảy của con sông.

Vào lúc này, chủ nhân của bàn tay khổng lồ nọ trong bầu trời, tựa như trông thấy một màn hoang đường nhất thế gian vậy.

Bàn tay khổng lồ mở ra, ở nơi chính giữa bàn tay có một đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Từ Phàm thân còn bên trong con sông dài.

Trong mắt tràn ngập ý không thể tin nổi, phảng phất như con kiến ban nãy đang trêu ghẹo, đang tiến hành thử nghiệm trở thành một sự tồn tại giống như hắn.

Hư ảnh con sông dài dần dần trở nên thực chất, những ràng buộc mà Từ Phàm ở giữa dòng sông đang chịu đựng càng lúc càng lớn.

Không gian, thời gian, luân hồi, tử vong, ánh sáng, hắc ám, kim, mộc, thủy, hỏa.....

Vô vàn phép tắc đại đạo, hóa thành một chiếc gông xiềng, muốn nhốt chặt Từ Phàm lại, muốn ngăn cản hắn thoát ra khỏi dòng sông.

Thần sắc của Từ Phàm lạnh nhạt, đầu tiên là nhìn về đôi mắt trung tâm bàn tay khổng lồ.

Nháy mắt, liền có một nỗi sợ hãi quanh quẩn trong lòng chủ nhân của bàn tay, có điều việc này khiến cho chủ nhân của bàn tay khổng lồ càng thêm tò mò.

Từ Phàm ở giữa lòng con sông, vóc người bắt đầu dần dần trở nên to lớn.

Cho tới khi toàn bộ con sông dài vừa vặn dung nạp hai chiếc đùi đó của Từ Phàm thì thôi, nước sống vừa hay nằm ở nơi đầu gối của Từ Phàm.

Từ Phàm chầm chầm nhấc một chân lên, chậm rãi nặng nề tới vô cùng, phảng phất như bàn chân này kéo theo cả một thế giới Đại Thiên vậy.

Chân càng nhấc cao thì áp lực lại càng lớn, tựa như thiên đạo vạn giới đều đang dùng sức mạnh lôi kéo bàn chân nhấc lên khổng lồ này của Từ Phàm vậy.

Tựa như chính vào khoảnh khắc đó, cũng tựa như độ qua cả vài vạn năm thời gian.

Cuối cùng, bàn chân này của Từ Phàm cũng thoát được ra khỏi mặt sông, nặng nề đạp xuống bên bờ con sông dài.

Lúc này, phong ấn đến từ chủ nhân của bàn tay khổng lồ trong nháy mắt vỡ tan, thiên đạo vạn vật nơi này cũng phút chốc khôi phục lại bình thường.

Một luồng sức mạnh gông xiềng quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện bên trong cơ thể của Từ Phàm.

Việc này khiến cho thần sắc vốn dĩ đang cực kỳ lý trí kia của Từ Phàm khôi phục lại một tia phấn khởi.

Một bàn chân ở bên trong con sông, một bàn chân còn lại giẫm lên trên bờ sông, Từ Phàm liền dùng tư thế này nhìn bàn tay khổng lồ, tựa như đã trông thấy được chủ nhân của bàn tay khổng lồ ở tại thế giới Đại Thiên.

“Phong!” Từ Phàm nhẹ nhàng phun ra một chữ.

Chủ nhân của bàn tay khổng lồ trong phút chốc bị trói buộc, chặt đứt liên hệ giữa hai giới.

“Chém!”

Giữa đất trời xuất hiện một lưỡi đao khổng lồ, chém một đường ngang trên bàn tay khổng lồ.

Một thế giới hư vô được hình thành, phong ấn bàn tay đã bị chém đó vào bên trong. Cuối cùng hóa thành một hạt Giới Châu xuất hiện trong tay Từ Phàm.

Từ Phàm dùng ánh mắt ẩn chứa nhân tính nhìn con sông dài phía dưới chân nọ.

“Cứ như vậy đi ~”

Trong giọng điệu mang theo chút ý lưu luyến, cũng có một tia tiếc nuối.

Sức mạnh gông xiềng quay trở lại vị trí, con sông dài biến mất, Từ Phàm vẫn là vị tôn giả vô địch kia của tu tiên giới.

“Lựa chọn, có gì mà phải lựa chọn.”

“Cướp đoạt đi tất cả tình cảm, vứt bỏ đi mọi cảm xúc, cho dù là vô địch Tam Tiên Đại Thế Giới thì có thế nào, chẳng qua cũng chỉ là một con rối không có tình cảm mà thôi.” Từ Phàm lắc đầu nói.

Tới lúc bàn chân còn lại của hắn vượt qua được một bước nọ, trong lòng liền xuất hiện thêm một lựa chọn.

Một đạp này của hắn, tuy có thể hoàn toàn vượt ra ngoài, nhưng bởi vì đại đạo cảnh giới tăng lên quá nhanh, cần phải vứt bỏ đi tình cảm thì mới có thể hoàn thành được một bước này.

Lựa chọn này bắt nguồn từ ý chí vượt ra ngoài Tam Thiên đại thế giới.
Bình Luận (0)
Comment