Chương 78: BGM
Chương 78: BGM
“Sư phụ, ta ở bên đó chiến đấu với người khác, luôn vang lên những tiếng nhạc khó hiểu.”
“Rõ ràng là âm nhạc bình thường, nhưng dường như là có linh lực, khiến kẻ địch trước mặt ta càng đánh càng hăng.” Vương Hướng Trì nói, vẻ u buồn trong mắt khẽ quét qua.
Kẻ địch trong thế giới ảo cảnh, rõ ràng từng người đều yếu hơn mình, tuy rằng đều nhắm trúng khuyết điểm của mình, nhưng toàn lực kích sát vẫn không vấn đề gì, có điều mỗi khi hắp sắp sửa kích sát kẻ địch thành công, luôn có một loại âm nhạc khó hiểu làm phấn chấn tinh thần vang lên, khiến kẻ địch ở đối diện lại vùng dậy trạng thái, hơn nữa càng chiến càng hăng.
Mỗi lần khiêu chiến đều để lại một vết thương mờ trong tâm linh, sau đó cũng dần dần làm quen, mỗi lần âm nhạc vang lên, chính mình sẽ vật lộn với kẻ địch, sau ba đợt, kẻ địch tự nhiên kiệt sức.
“Loại âm nhạc này có thể tăng cường sức mạnh tâm linh, còn về hiệu quả thế nào, có lẽ ngươi đều nhìn thấy rồi.”
“Quả thực, khi âm nhạc vang lên, kẻ địch vốn dĩ yếu hơn ta một nửa, có thể chém chết ta nếu như ta cứng rắn chống đỡ.” Vương Hướng Trì trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
“Ngươi xem đây chính là sức mạnh làm phấn chấn tâm linh.”
Lúc này, Từ Phàm lấy ra một Pháp khí máy phát nhạc hình tròn tặng cho Vương Hướng Trì.
“Có phải là ngươi cảm thấy loại âm nhạc này dường như là ông trời chế tạo vì hắn.” Từ Phàm hỏi.
“Vâng.”
“Loại âm nhạc này ở quê hương của bọn ta được gọi là BGM, nơi đó của bọn ta có một tục ngữ: Không có người nào đánh bại được ta trong BGM của ta.”
“Loại BGM này, ngươi có muốn có không.” Từ Phàm cười rất kì quái, hắn tự dưng nghĩ tới trong Thiên Long Bát Bộ của kiếp trước, trò đùa của Kiều Phong khi nhặt được máy ghi âm.
“Muốn ạ.” Vương Hướng Trì gật đầu, trước tiên âm nhạc kia tuy rằng rất to, làm lòng người phấn chấn, nhưng hắn cảm thấy âm nhạc này không thuộc về mình.
“Pháp khí trong tay ngươi, chính là lễ vật vi sư tặng ngươi, khi ngươi sử dụng nó, nó sẽ căn cứ theo tình hình tâm cảnh và chiến đấu của ngươi phát ra chiến ca thuộc về ngươi.”
“Pháp khí tên là: Vô Song Chiến Ca.”
Từ Phàm ấn nhẹ vào Pháp khí âm nhạc trong tay Vương Hướng Trì, bỗng chốc trong cả ngọn núi, vang lên một luồng âm thanh kiếm đạo như không linh.
Âm nhạc vang lên, trong nháy mắt Vương Hướng Trì tiến vào trạng thái giác ngộ.
“Ha, Pháp khí này vẫn khá thích hợp với ngươi.” Nhìn thấy đồ nhi giác ngộ, Từ Phàm cười nói.
Sau này vừa nghĩ đến tam đệ tử của mình, người chưa đến, BGM truyền đến trước, cảnh tượng đó nhất định sẽ thú vị.
Chắc hẳn nghìn năm sau, đồ đệ của mình tu luyện thành công, Tu Tiên giới sẽ có truyền thuyết thế này, muốn đánh bại Kiếm Tiên BGM, cách thức duy nhất chính là hủy đi Pháp khí âm nhạc của hắn.
Ba ngày sau, phòng luyện khí, Từ Phàm lấy nguyên liệu Bàng Phúc đưa cho, bắt đầu luyện chế Pháp khí trong lòng suy nghĩ đã lâu, nông trường bàn tay.
“Có được phù chữ Khuếch và phù văn không linh tăng cường, diện tích của nông trường cấp bậc Bảo khí đã to cỡ hai mươi mẫu.”
“Đáng tiếc không thể dùng pháp bảo không gian, thứ tốt duy nhất chính là giá thành vẫn xem như tạm ổn, tùy ý trồng một số linh dược tương đối quý giá dễ dàng hơn.” Từ Phàm vuốt cằm nói, thứ này không biết có thị trường ở Tu Tiên giới không.
“Không có thị trường vậy thì tự mình giữ lại trồng rau, nâng cấp chất lượng cuộc sống một chút ngược lại cũng không tệ.”
Nói rồi, Từ Phàm lại luyện chế hai Nông trường trong bàn tay nữa, cái này là giao cho Bàng Phúc đi bán.
Năm ngày sau, sau khi Bàng Phúc lấy hai nông trường bàn tay đi, vẫn chưa được một tiếng, đã lại trở về trong ngọn núi nhỏ của Từ Phàm.
“Hai cái bán được hai mươi vạn linh thạch, ngoài ra có đại lão muốn đặt riêng mười cái.”
“Ta cũng mang những linh khoáng cần thiết đến rồi.” Bàng Phúc vui vẻ nói.
Lúc hắn vừa cầm hai Nông trường bàn tay thì cũng chỉ tiện miệng nói với một tu sĩ một chút, không đến một khắc, sư tôn của vị tu sĩ kia đã đến, mua hết ngay tại chỗ, lại đặt riêng thêm mười cái.
Tiền đặt cọc trực tiếp giao toàn bộ một trăm vạn linh thạch, dường như kiếm một món hời cực lớn.
“Lợi nhuận hai trăm phần trăm, ngươi nói chúng ta có phải là nên tăng giá không.” Từ Phàm nhìn Bàng Phúc nói, nếu như chỉ là mua hết hai Nông trại bàn tay, thì không nói rõ được gì, có thể chỉ là sở thích cá nhân.
Nhưng đặt riêng hẳn mười cái, thì ắt có vấn đề.
“Tăng giá không phải là cách làm tốt nhất, chúng ta đấu giá đi.”
“Trước tiên chúng ta thử nghiệm trong phạm vi Thiên Khuyết môn, sau đó mở rộng khắp cả Tượng châu.” Bàng Phúc nghĩ một lúc rồi nói, hắn cảm thấy Nông trại bàn tay này có thể sẽ nổi lên thành một trào lưu.
Từ Phàm cho Bàng Phúc một biểu cảm tán thưởng, quả nhiên người trong thương đạo chính là khác biệt như vậy.
“Đúng rồi, Từ Đại ca, Bảo khí này làm nhái dễ dàng không.” Bàng Phúc hỏi, đây là một vấn đề hắn khá quan tâm.
“Nói sao nhỉ, chỉ nói Luyện Khí sư có phù văn không gian, cấp Tông sư trở xuống thì đừng nghĩ, cấp Tông sư trở nên thì không cần thiết.”
“Hơn nữa, người trong đạo Luyện Khí bình thường đều tuân thủ quy tắc.”
“Bình thường một kiện pháp bảo quy mô lớn xuất hiện, Luyện Khí sư khác sẽ vô cùng ăn ý mà không đi làm nhái, trừ phi là bản thân hoặc bạn bè dùng.”
“Bọn họ có kiêu ngạo của chính mình, sẽ không tranh giành mối làm ăn.” Từ Phàm chậm rãi nói.
“Hiểu rồi.”
“Một tháng sau, đến lấy hàng.” Từ Phàm nói.
Can Đế chi hồn, là lúc xuất hiện rồi.
Mỗi khi gia sản của mình xuống dưới mười triệu linh thạch, trong lòng Từ Phàm sẽ có một loại cảm giác bất an, cũng không biết là bắt đầu từ cái gì.
Sau khi Bàng Phúc đi, Từ Phàm nhìn thấy đại đồ đệ và nhị đồ đệ của mình cùng nhau trở về, biểu cảm có hơi nghiêm túc.
“Sư phụ, ở vùng biên cương Tượng châu xuất hiện lượng lớn Yêu tộc, có Yêu tôn Đại Thừa toạ trấn.”
“Nghe nói bên Tây Kim quốc, người dân cả nước đều bị giết hại.”
“Bây giờ tất cả môn phái của Tượng châu đã liên hợp lại, có lẽ không cần bao nhiêu thời gian, Nhân Yêu địa chiến sẽ bắt đầu rồi.” Từ Cương bẩm báo với Từ Phàm.
“Hai tộc đại chiến sao.” Từ Phàm lẩm bẩm.
Không biết tại sao, luôn cảm thấy việc này có liên quan đến Diệp Tiêu Dao kia.
“Sắp chiến tranh rồi, vi sư có thân phận Luyện Đan sư và Luyện Khí sư.”
“Thật sự đánh nhau, các ngươi đều phải lên chiến trường.”
Nói rồi Từ Phàm bắt đầu suy nghĩ, thật ra mà nói, Từ Phàm không hề muốn đồ đệ của mình lên chiến trường, như vậy rất ích kỉ, nhưng cũng rất hiện thực.
Đôi huynh muội này từ sáu, bảy tuổi đã theo mình, nuôi lớn đến thế này, thực sự không khác gì con cái của chính mình.
Hai người Từ Cương, Từ Nguyệt Tiên nhìn sư phụ lộ vẻ mặt lo lắng, trong lòng rất cảm động, nhiều năm như thế sớm tối bên nhau, bọn họ sớm đã xem sư phụ là người thân thiết nhất của mình.
“Các ngươi từ hôm nay trở đi, bỏ tất cả nhiệm vụ, ở trong nhà đợi, tu luyện bí pháp ta cho các ngươi, vào trong ảo cảnh linh hồn tu luyện.” Từ Phàm nói.
Trong Thiên Khuyết môn, một khi có chiến đấu quy mô lớn, đệ tử Luyện Khí kỳ trở lên đều sẽ ra trận, Luyện Khí sư và Luyện Đan sư thống nhất do tông môn điều phái.
“Ngoài ra, ta dạy các ngươi một chút bí pháp thoát thân, như vậy lên chiến trường cũng không lo.” Từ Phàm nói.
Một ngọc giản trống rỗng xuất hiện trong tay Từ Phàm, từng luồng thông tin truyền vào trong ngọc giản.
“Đây là một danh sách linh dược, Nguyệt Tiên, ngươi tự mình đi mua.”
“Từ Cương, ngươi đi thu thập linh hồn yêu thú Trúc Cơ kỳ trở lên, càng nhiều càng tốt.”