Chương 797: Tấm lòng của đồ nhi
Chương 797: Tấm lòng của đồ nhi
Sau hai canh giờ rưỡi, Từ Phàm đã có trong tay một vạn tấm phù chú Thánh Dương Nguyệt Âm chi lực.
“Sao lại dừng rồi, tiếp tục luyện đi, Đại trưởng lão.”
“Ta muốn kiếm được ba vạn Tiên ngọc trong một canh giờ, nếu ta dám dừng lại một phút nào, ta cũng không thể tha thứ cho chính mình.” Minh Không ở bên cạnh nói.
Từ Phàm liếc mắt.
“Đây chính là pháp tắc đại đạo Thánh Dương Nguyệt Âm, phải hao tâm tổn trí mới ngưng tụ lại được có được không.”
“Hơn nữa làm người phải phúc hậu, ngươi dùng quá nhiều trong một lần duy nhất, hù dọa thương hội Xuân Hoa thì phải làm sao.” Từ Phàm nói.
Một vạn tấm phù chú được vẽ trong hai canh giờ rưỡi này đã thật sự làm tiêu hao không ít tâm trí của Từ Phàm, nhưng vẫn chưa đạt đến cực hạn.
“Ta cần bế quan nửa tháng để lĩnh hội một vài đại đạo, để thuận tiện cho việc giao hàng sau này” Từ Phàm thu một vạn tấm phù chú đã vẽ xong vào trong nhẫn không gian.
“Lĩnh hội một vài đại đạo?” Minh Không hơi nghi ngờ.
“Ai rảnh rỗi không có việc gì, lĩnh hội nhiều loại đại đạo như vậy.” Từ Phàm nói.
“Đại trưởng lão, ngươi đừng nói với ta ngươi đã đáp ứng những phù chú bản nguyên đó, đều được lĩnh hội và vẽ rồi?” Minh Không cảm thấy trong lòng mình có chút tan nát.
“Mặc dù không phải toàn bộ, nhưng cơ bản chính là ý này.” Từ Phàm ra vẻ ta đây rất thông minh.
Tuy rằng Minh Không không hiểu, muốn vẽ một loại phù chú đại đạo bản nguyên cần cảm ngộ đại đạo sâu bao nhiêu.
Nhưng mà có thể khẳng định rằng tuyệt đối không phải là loại cảm ngộ đến đại đạo cũng có thể khắc họa được.
“Đại trưởng lão, ngươi thật...” Lúc này Minh Không hơi đuối lí.
Lúc còn trẻ hắn vốn là nhất đại thiên kiêu, sau này được Hội trưởng lão khai thác thu nhận vào trong hội.
Thời điểm hắn tu luyện, hắn đã nhìn thấy được cấp đỉnh phong của thế giới này, và hắn biết rằng trên đỉnh núi kia cũng có vị trí của hắn.
Vốn tưởng rằng sau này mình sẽ là sự tồn tại chói lọi nhất trong Tu Tiên giới, nhưng kết quả trước là Thượng Tôn sau có Kim Sí Đại Bàng, bây giờ lại có thêm một Từ Phàm càng quá đáng hơn.
Luôn luôn chà đạp lên trái tim mạnh mẽ của hắn.
Con đường tu tiên gập ghềnh, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Minh Không đã rời khỏi, Từ Phàm bắt đầu bế quan.
Nhưng mà toàn bộ khu chữ Thiên bắt đầu náo nhiệt lên.
“Các vị sư huynh đệ trưởng lão phong chủ, các ngươi đều đã nhận được kế hoạch của ta.”
“Ta cần ít nhất một vạn Tiên ngọc làm vốn khởi động mới có thể thực hiện kế hoạch này.” Tống Minh nhìn các sư huynh đệ tràn đầy mong đợi phía dưới nói.
“Dự tính cần hai mươi ngày mới có lợi nhuận 1-2 phần, Tống sư đệ tốn công rồi.” Hàng vạn binh lính nhìn thấy kế hoạch của Tống Minh vừa cười vừa nói.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, ít nhất có thể thêm mười Tiên ngọc, quả là một niềm vui bất ngờ.
“Tìm ra lợi nhuận cho tông môn là điều mà một đệ tử ngành kinh doanh như ta nên làm.” Tống Minh hào hoa phong nhã nói.
“Muốn mua cổ phần thì trước tiên hãy đăng ký mức Tiên ngọc, gom góp trong tay ta.”
“Để bắt đầu thực hiện kế hoạch.” Tống Minh nói.
Những đệ tử vẫn còn lại Tiên ngọc trong tay đều bắt đầu đầu tư cổ phần.
Không mất nhiều thời gian, Tống Minh đã có trong tay hai vạn Tiên ngọc.
Ngày thứ hai, Tống Minh đầy tự tin xuất hiện tại một cửa hàng ở trong lâu chu.
“Chưởng quỹ, ta muốn toàn bộ Lưu Minh Tiên Khoáng trong cửa hàng của các ngươi.”
Giọng nói của Minh Không vô cùng nhã nhặn, thoạt nhìn giống như một thiếu gia bước ra từ đại gia tộc trong đại thương hội.
Sau đó, dưới sự chứng kiến của tất cả các đệ tử, Tống Minh bắt đầu làm việc.
Quy mô nhỏ một hai vạn Tiên ngọc, chậm rãi khơi gợi một sợi dây nhỏ không ai để ý đến của toàn bộ thị trường.
Chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi, Minh Không đã kiếm được 3000 Tiên ngọc thông qua những thay đổi trong quy tắc thị trường.
Từ Phàm đang bế quan cảm thấy rất thú vị nên đã gọi Tống Minh đến.
“Bái kiến Đại trưởng lão.” Minh Không nhìn Từ Phàm bằng ánh mắt sùng bái nói.
“Ngươi đã làm rất tốt lâu chu thương hội Xuân Minh trên thị trường vi mô.” Từ Phàm cười nói.
“Toàn bộ đều dựa vào nền tảng mà các trưởng lão cung cấp.”
“Khiêm tốn gì chứ, năng lực là của mình, cần phải bộc lộ ra ngoài.”
Một cái nhẫn không gian hiện lên ở trước mặt Tống Minh.
“Bên trong có 10 vạn Tiên ngọc, ngươi tha hồ làm việc trong thương hội Xuân Hoa.”
“Chỗ Tiên ngọc kiếm được ngươi sẽ lấy hai phần, về tám phần còn lại sẽ được dùng làm tài chính nội bộ của Thương Đạo nhất mạch các ngươi.”
Tống Minh nghe nói trong nhẫn không gian có mười vạn Tiên ngọc, bàn tay vừa muốn nhận nhẫn không gian liền run lên.
“Đại trưởng lão, mười vạn Tiên ngọc là quá nhiều, với năng lực của ta có thể sử dụng năm vạn Tiên ngọc.” Tống Minh lý trí nói, với tư cách là đệ tử của Thương Đạo nhất mạch, hắn cần phải hiểu rõ giới hạn kinh phí mà mình có thể khống chế.
“Bảo ngươi lấy thì cứ lấy, làm việc phải có dũng khí một chút, như vậy mới có hể phát triển được.” Từ Phàm xua tay đuổi Tống Minh đi.
Sau khi Tống Minh rời đi, vô số kinh văn đại đạo lại nhồi vào căn phòng bế quan chỗ của Từ Phàm một lần nữa.
“Vận mệnh, nguyền rủa, thôn phệ, phí 1000 Tiên ngọc cho bọn họ có phải có phần thua lỗ không?” Từ Phàm ngẩng đầu nhìn kinh văn đại đạo ở giữa không trung nói.
Với toàn bộ thuộc tính và tư chất đủ điều kiện của hắn, vậy mà lại vô cùng khó để lĩnh hội được các loại đại đạo này.
Dài hơn năm ngày so với kế hoạch ban đầu.
Sau khi đã lĩnh hội xong tất cả các đơn đặt hàng đại đạo, Từ Phàm ung dung xuất quan.
Thuần thục triệu hoán Thiên Thủ Hư Tượng, bắt đầu hoàn thành những đơn đặt hàng còn lại.
Lúc này, các đệ tử ở khu chữ Thiên đều sững sờ khi thấy Từ Phàm làm việc.
Bon họ nhìn thấy Thiên Thủ Hư Tượng điều khiển hơn mười mấy loại Pháp tắc đại đạo cùng một lúc.
Không chỉ ngưng tụ, hơn nữa còn vẽ bùa phong ấn, lưu giữ bản nguyên trong đó.
Nhìn các loại Pháp tắc đại đạo thâm hậu không biết tên, trong lòng tất cả đệ tử ở đó đều đánh giá cao Đại trưởng lão lợi hại.
Minh Không đi đến khu chữ Thiên, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì chỉ cảm thấy hơi đau âm ỉ trong lòng.
Chỉ trong vòng ba ngày, Từ Phàm đã hoàn thành tất cả các đơn đặt hàng.
“Khi nào thì Đại trưởng lão chuẩn bị giao hàng?” Minh Không hỏi.
“Đi đến Cổ Thương giới trước, đợi nửa năm mười tháng sẽ giao hàng.” Từ Phàm suy nghĩ một chút rồi nói.
“Sau khi những người khác trở về, chúng ta sẽ lên đường đến Cổ Thương giới.”
Từ Phàm gật đầu.
Đúng lúc này, Chu Khai Linh hăng hái hớn hở đi đến trước mặt Từ Phàm.
“Sư phụ, đồ nhi đã bán ra thần thông do chính ta sáng chế được 1000 Tiên ngọc ở Thương hội Xuân Hoa, đặc biệt mua một món lễ vật ở trong Thương hội, thể hiện lòng hiếu thuận.” Chu Khai Linh hành lễ nói.
Khuôn mặt thật thà và lương thiện, giọng điệu chân thành, tựa như rốt cuộc bản thân đã trưởng thành và muốn chứng minh điều đó với Từ Phàm.
“Ngươi có lòng rồi.” Từ Phàm vui mừng nói, đồ nhi ngoan đã kiếm được 1.000 iên ngọc dựa vào khả năng của chính mình, điều này còn hạnh phúc hơn việc tự mình kiếm được một vạn Tiên ngọc.
“Ta đã tìm kiếm trên đường phố của thương hội Xuân Hoa trong hơn nửa tháng, cuối cùng đã tìm thấy một món lễ vật có thể giúp đỡ Sư phụ.” Chu Khai Linh được khen ngợi có vẻ càng thêm vui mừng.
“Là lễ vật gì, mau lấy ra để vi sư xem xem.”
Chẳng biết tại sao, trong lòng Từ Phàm có một dự cảm bất thường.
Chu Khai Linh hưng phấn lấy ra một con rối Chân Tiên đã bị hư hại một nửa.
Nó còn hỏng hơn cả cái mà Từ Phàm mua lúc đầu.
“Sư phụ, đây chính là con rối cấp bậc Chân Tiên, ta đã hỏi thăm bằng mọi cách mới tìm thấy.”
“Mặc dù nó bị hỏng, nhưng bộ phận chính của con rối vẫn còn nguyên vẹn.” Chu Khai Linh nói như thể đang dâng một bảo vật.
Vẻ mặt hài lòng của Từ Phàm bắt đầu thay đổi, hắn nhìn đồ nhi giống như dâng bảo vật cho mình không biết nên nói gì.
“Sư phụ, ban đầu cửa hàng kia muốn một vạn Tiên ngọc, cũng may đồ nhi lanh trí đọ sức với hắn vài lần, mới có thể lấy con rối này với giá 1000 Tiên ngọc.”
Nhìn thấy biểu hiện của đồ nhi tốt, Từ Phàm không biết có nên vui hay là không.