Chương 821: Phúc lợi
Chương 821: Phúc lợi
Yêu giới, bên trong khu rừng đào.
Hùng Lực đang biến ra Ngũ Hành Kim Thân, mạnh mẽ lao thẳng vào khu rừng đào.
Mỗi lần bước đi một bước liền có một Đào Thụ Yêu đứng ra ngăn cản, nhưng tất cả đều bị Hùng Lực dùng một cước đạp đi.
Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là gốc cây đào lớn nhất trong khu rừng đào này.
Chỉ trông thấy gốc cây đào đó sừng sững vươn cao xuyên qua những tầng mây, trên thân cây đào mọc ra một chiếc mặt người, đang hoảng sợ nhìn về hướng Hùng Lực đang xông tới ở đằng xa.
“Toi rồi! Toi rồi!!”
“Sao lại có thể bị cái tên sát tinh này nhắm tới chứ!” Chiếc mặt người trên thân cât kia lộ ra thần sắc kinh hoảng.
Khoảng thời gian gần đây, tộc Thụ Yêu trung thực chất phác nhất yêu giới bắt đầu trở nên rục rịch.
Nghe đồn có một Nhân tộc tôn giả, chuyên gia đi tìm kiếm những loại Đại Thừa Thụ Yêu đỉnh cấp.
Chỉ cần bị hắn nhắm phải, trừ phi là có Yêu tôn Vô Địch bảo hộ, nếu không đều sẽ bị nhổ cả gốc lẫn rễ.
Chỉ trông thấy vô số những sợi rễ cây xuyên ra từ trong lòng đất, gắt gao quất thẳng lên người Ngũ Hành Kim Thân.
Nhưng tất cả những chuyện này đều là tốn công vô ích, những thứ công kích này đối với Ngũ Hành Kim Thân Quyết mà nói thì chẳng khác gì gãi ngứa cả.
“Tất cả tránh ra, đừng coi ta là kẻ địch, ta muốn đem các ngươi đi sống những ngày tháng tốt đẹp.” Hùng Lực gầm lên, trên mặt đem theo thần sắc hưng phấn.
Nhiệm vụ này ban đầu hắn đã phải trả cái giá cực lớn mới có thể có được từ trong tay cùng một sư đệ.
Nhiệm vụ đơn giản thô bạo, phần thưởng cũng vô cùng vừa ý của hắn.
Theo dòng linh khí càng ngày càng thêm phần tinh khiết của Ẩn Linh đảo, thỉnh thoảng còn có cả khí tiên linh lan tỏa.
Cho nên Bồ Đào bắt đầu trùng tu lại toàn bộ tông môn, để cho linh khí thuần khiết này phát huy ra được giá trị lớn nhất, trong đó có một nhiệm vụ chính là đi tìm kiếm Thụ Yêu cấp bậc Hợp Thừa kỳ trở lên, đem về trồng ở bên trong tông môn.
Giá trị của mỗi một Hợp Thể kỳ Thụ Yêu bằng với hai vò rượu Thánh Cốt, giá trị của Đại Thừa kỳ Thụ Yêu còn bằng với mười vò rượu Thánh Cốt.
Nhiệm vụ này vừa được giao, trong tích tắc liền bị giành lấy hết sạch.
Hùng Lực chỉ giành lấy được vài suất Hợp Thể kỳ Thụ Yêu.
Kết quả này đương nhiên là hắn không cam lòng, thế là hắn nặn ra một nụ cười, tìm được vị đệ tử giành được suất Đại Thừa kỳ nọ.
Dưới sự nói chuyện (bức ép) khuyên bảo (dụ dỗ) có thiện ý (uy hiếp), cuối cùng cũng lấy được về tay một suất Đại Thừa kỳ.
Cho nên một năm gần đây, Hùng Lực cắm đầu cắm cổ ở bên trong Yêu giới, bắt đầu điên cuồng đi tìm kiếm Đại Thừa kỳ Thụ Yêu.
Một luồng gió nhẹ thổi qua, vô vàn cánh hoa đào tụ lại vây quanh Hùng Lực.
Hình thành nên một ảo cảnh Đào Hoa, muốn nhốt chặt Hùng Lực khiến hắn biết khó mà lui.
Hùng Lực chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên thay đổi, một đại đạo xuất hiện ngay dưới chân hắn.
Đầu ngọn của sợi dây đại đạo đó là do rượu Thánh Cốt xếp chồng lên thành một ngọn núi rượu.
Một nữ tử trông có vẻ cực kỳ dịu dàng cũng đang ở đầu ngọn đại đạo đợi hắn ta.
Nhìn thấy được ảnh tượng này, đôi mắt Hùng Lực trong tích tắc đỏ lên, sải bước chạy về hướng ngọn núi rượu đó.
Đại Thừa kỳ Yêu tôn kia nhìn Hùng Lực ở đằng xa, không nhịn được mà thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Đi thôi, tộc Đào Thụ Yêu chúng ta phải di dời!”
“Không có cách nào yên ổn sống cả!” Đại Thừa kỳ Yêu tôn phẫn nộ nói.
Tộc Thụ Yêu bọn họ vốn dĩ là một bộ tộc an phận thủ thường nhất ở Tiên giới.
Tất cả đều âm thầm lặng lẽ an phận mà sống trên một tấc đất nhỏ hẹp, người khác không tới chỗ bọn họ, bọn họ cũng sẽ không ra ngoài, cứ như vậy mà sống qua hết đời này kiếp nọ.
Cuộc chiến giới Nhân giới và Yêu giới, bọn họ cũng chỉ cho con cháu phát triển lên Nhân giới mà thôi.
Một tộc Thụ Yêu an phận thủ thường đến nhường ấy, cho dù là khi Hội trưởng lão càn quét Yêu giới, cũng tự động bỏ qua bọn họ.
Một tộc an phận lương thiện tới nhường ấy, lại có ngày bị người khác ức hiếp ngồi lên đầu.
Nếu như không phải là do đánh không lại, Thụ Yêu sớm đã vùng lên rồi.
Chỉ trông thấy vô số gốc cây đào vươn rễ mà trồi lên, di chuyển về phương hướng của Đào Thụ Yêu Đại Thừa kỳ.
Đúng vào lúc Đào Thụ Yêu Đại Thừa kỳ dự định di chuyển tới một nơi ở dự bị.
Một người khổng lồ Ngũ Hành Kim Thân cao ngàn trượng từ trên trời đáp xuống, trực tiếp nâng Đào Thụ Yêu Đại Thừa kỳ lên giữa bầu trời.
Ngay sau đó chính là một trận đòn nhừ tử, tiếp theo liền thu vào bên trong không gian Đạo khí chuyên dụng.
Bên trong không gian Đạo khí còn có ba gốc cây khác.
Một gốc cây liễu, một cốc cây táo tàu, một gốc cây Linh Kiếm, toàn bộ đều là Đại Thừa Yêu tôn.
“Tới rồi à lão đệ! Ta biết ngay là chúng ta sẽ đoàn tụ ở nơi này mà.” Gốc cây liễu trước tiên chào hỏi rồi nói.
“Sao ngươi biết được là ta sẽ tới?” Đào Thụ Yêu vừa bị một trận đòn nhừ tử yếu ớt nói.
“Bởi vì vị trí mà tộc các ngươi ở, chính là do ta nói cho tên Nhân tộc đó.” Liễu Thụ Yêu cười nói.
“……”
Hùng Lực nhìn bốn tên Đại Thừa kỳ Thụ Yêu bên trong không gian Đạo khí, không nhịn được mà hài lòng gật đầu.
“Lần này sẽ có một thời gian không cần sầu đau vì không có rượu Thánh Cốt để uống nữa rồi.” Hùng Lực cười nói.
Ban nãy lý do hắn giả vờ bị trúng huyễn thuật chính là vì muốn để cho Đại Thừa kỳ Thụ Yêu nhổ gốc lên tiến hành di rời.
Như vậy thì hắn sẽ không cần phải tốn sức nhổ Thụ Yêu từ trong lòng đất lên nữa rồi.
“Trước tiên về tông môn xem thử, nơi này khá xa, không thể tiếp nhận được tin tức từ tông môn, không biết Đại trưởng lão bọn họ đã quay trở về tông môn hay chưa.” Hùng Lực nói.
Chính vào lúc này, hai tia độn quang bay về phía đám Đào Thụ Yêu đang hoảng loạn mất phương hướng.
Một đạo kiếm trận phong ấn đáp xuống, trực tiếp giam giữ ba tên Hợp Thể kỳ Thụ Yêu.
“Phi Vũ sư đệ, Vô Cực sư đệ, các người cũng qua đây à.” Hùng Lực cười chào hỏi.
“Ở núi Thiên Kim phát hiện ra tung tích của đại sư huynh, cho nên đi theo qua đây thử xem có thể chiếm được ít lợi lộc nào hay không.” Hàn Phi Vũ, Kiếm Vô Cực hành lễ với Hùng Lực nói.
“Có lợi lộc gì mà phải chiếm chứ, ai chả biết Phi Vũ sư đệ là người có nhiều của cải nhất tông môn này.” Hùng Lực cười nói.
Lúc hắn không có rượu Thánh Cốt để uống, người đầu tiên nghĩ tới chính là Hàn Phi Vũ
Chỉ cần mỗi lần đi tới phủ của hắn làm khách, nhất định sẽ có rượu Thánh Cốt để chiêu đãi hắn.
Chuyện này cũng dẫn đến việc Hùng Lực thiếu nợ không ít nhân tình của Hàn Phi Vũ.
“Đại sư huynh khách khí rồi, có nhiều tiền hơn nữa cũng không bằng chiến lực tu vi của đại sư huynh.” Hàn Phi Vũ cười nói.
“Đại sư huynh dạo gần đây không có về tông môn nhỉ, ta nhận được tin tức, sư tổ đã trở lại tông môn rồi, hơn nữa còn phát phúc lợi cho từng đệ tử.” Kiếm Vô Cực nói.
Sau bữa tiệc long hổ, sư phụ của hắn liền phi thăng mất rồi, hắn cũng tự nhiên mà quay trở về Ẩn Linh môn, từ đó chung sống vui vẻ cùng với Hàn Phi Vũ sư đệ.
“Thật sao, vừa hay đúng lúc phần suất nhiệm vụ trong tay ta cũng đã bắt được rồi, bây giờ liền trở về tông môn.” Hùng Lực vui mừng nói.
“Về tông môn có chuyện vui, đại sư huynh mau trở về đi, ta và Kiếm Vô Cực đi bắt thêm mấy con Thụ Yêu nữa.” Hàn Phi Vũ cười nói.
Hùng Lực gật đầu, triệu hồi ra một linh chu Đạo khí rồi bay lên bầu trời.
Trong đại điện nhiệm vụ của Ẩn Linh môn, Hùng Lực chuyển giao Đạo khí không gian cho con rối nhiệm vụ.
“Bốn gốc Thụ Yêu cấp bậc Đại Thừa kỳ, phần thưởng nhiệm vụ, điểm tích lũy mười triệu, bốn vò rượu Thánh Cốt.” Âm thanh điện tử của con rối vang lên.
Hùng Lực gật đầu, rồi sau đó rời khỏi phòng khách nhiệm vụ, bay về hướng bảo khố.
Bảo khố của Ẩn Linh môn lúc này đã giống như một tiểu thế giới, mỗi một vật phẩm đều được đặt ở trong hoàn cảnh tương ứng.
“Chào Hùng Lực đại sư huynh, chỗ huynh có hai phần phúc lợi mà tông môn phát cho, có cần lĩnh nhận luôn hay không.” Đệ tử túc trực của tông môn cười nói.
“Là những phúc lợi gì vậy lấy ra cho ta xem thử.” Vẻ mặt của Hùng Lực có chút chờ mong.
“Một phần là mười vò rượu Thánh Cốt tinh phẩm, một bộ trọng giáp Ngũ Hành Đạo khí đỉnh cấp.”
“Ngoài ra còn một phần là Tiên tửu được ngâm từ tiên cốt của thần thú, mua được từ bên trong thương hội tiên giới, công hiệu của nó còn mạnh hơn ngàn lần so với rượu Thánh Cốt, lúc sử dụng xin hãy dùng một chén nhỏ.” Vị đệ tử đó nhắc nhở nói.
“Món rượu này là người nào cũng có hay sao?” Hùng Lực tò mò hỏi.
“Không phải, đây là phúc lợi tương xứng do Bồ Đào tự phân phối trong phạm vi giá trị mà Đại trưởng lão quy định, phúc lợi của mỗi người đều không giống nhau.”