Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 820 - Chương 820: Uống Rượu

Chương 820: Uống rượu Chương 820: Uống rượu

Trên vùng trời Ẩn Linh môn, trên đám mây Hùng Nhị, Vương Vũ Luân đang ngồi một mình trên đám mây nhàn rỗi thả câu.

Từ Phàm xuất hiện ở đằng sau Vương Vũ Luân.

“Nơi này không tồi, đáng tiếc là ta không thể cùng ngươi thả câu được rồi.” Từ Phàm cười nói.

“Vậy sau này ta vẫn là nên thả câu ở Thập Vạn Lý Cự Hồ thôi.” Vương Vũ Luân cười nói.

“Thế con gái nuôi của ngươi đâu rồi?” Từ Phàm hỏi.

“Đoán chừng là tới Vực Cực Không tìm Độc Giác Xà chơi rồi.” Vương Vũ Luân cười nói, được trông thấy Từ Phàm bỗng có niềm vui sướng khi lâu ngày gặp lại.

“Cũng phải, để một bé gái ngày ngày ở cùng ngươi câu cá, vậy chẳng buồn chán chết mất à.” Từ Phàm ngồi cách Vương Vũ Luân không xa, nhìn Ẩn Linh đảo và Thập Vạn Lý Cự Hồ.

“Lão đại lão nhị nhà ngươi đều đã tiến lên Đại Thừa tôn giả rồi, người làm cha như ngươi cũng không tranh thủ một chút.”

Nghe được lời Từ Phàm nói, Vương Vũ Luân lộ ra một tia bất lực.

“Công pháp mà Từ đại ca cho ta đúng là tốt, nhưng đáng tiếc là ta kém cỏi, cho tới tận bây giờ vẫn chưa thể đột phá Đại Thừa kỳ bình cảnh.”

Trong tay Từ Phàm xuất hiện một viên Ngọc Điệp.

“Đây là công pháp ta dành thời gian ra để suy giải cho người, danh viết Vạn Giới Du.”

“Dung hợp không gian, hư không, đạo Tinh Thần, chuyển tu bộ công pháp này, ước tính không cần bao nhiêu lâu ngươi liền có thể tiến vào Đại Thừa kỳ.” Từ Phàm cười nói.

Thân là người huynh đệ tốt nhất của hắn, công pháp chắc chắn là phải tới tay ngay đầu tiên.

Sau khi Vương Vũ Luân tiếp nhận Ngọc Điệp rồi thu vào, rồi lịa lấy ra một thanh Thạch kiếm.

“Từ đại ca, chỗ này và chồng Thạch đao đợt trước là cùng một chất liệu.”

Một thanh thạch kiếm được khắc phù hiệu không rõ tên xuất hiện trước mặt Từ Phàm.

Từ Phàm cẩn thận đánh giá thanh Thạch kiếm kia, trong thần sắc có một tia nghi hoặc.

“Chất liệu Tuyệt Linh, độ cứng siêu mạnh, không có cách nào luyện hóa, thần thức xung không thể tiến nhập vào bên trong.”

Cánh tay Từ Phàm vung nhẹ một đường chém lên bầu trời.

“Chắc chắn không phải là một thứ đồ đơn giản, cứ đặt đó trước, sau này tuyệt đối sẽ có chỗ cần dùng.”

Một con rối xuất hiện phía sau Từ Phàm, đem thanh Thạch kiếm giao lại cho con rối.

“Đưa vào nơi sâu nhất trong bảo khố.” Từ Phàm phân phó nói.

“Tuân mệnh.” Con rối cầm lấy Thạch kiếm bay về Ẩn Linh môn.

“Đây là tiên khí ta mua cho ngươi ở Cổ Thương giới, lấy cảnh giới trước mắt của ngươi, lại cộng thêm bộ tiên khí đó, có lẽ sẽ có thể đẩy nhanh tiến độ.” Từ Phàm lấy ra năm bộ tiên khí.

Một kiếm, một cung, một đao, một chùy, một lá chắn Phi Ngư.

“Từ đại ca, những tiên khí này thì thôi đi, ta cũng không biết sử dụng.”

“Ta ngây ngốc ở trong tông môn, lại không thường xuyên đi ra ngoài, vẫn nên là để lại cho người hữu dụng đi.” Vương Vũ Luân cảm động nói.

Ở Tu Tiên giới, người có thể chất đống tiên khí đem đi tặng cũng chỉ có thể là người đại ca tốt của mình.

“Cũng chưa nói là cho ngươi dùng, đây là để cho bộ tiên khí đó của ngươi sử dụng, đỡ cho con trai của ngươi sau khi tiến vào Đại Thừa kỳ, ngươi lại không áp chế được hắn.

“Còn nữa, người con rể kia của ngươi điều khiển con rối cũng đã đạt tới chiến lực Đại Thừa kỳ rồi, ngươi còn không lo mà quản thúc, cẩn thận…” Từ Phàm cười nhẹ nói, nhiều năm như vậy rồi, hắn vẫn luôn nắm được thóp người huynh đệ tốt của mình như vậy.

Nghe được lời Từ Phàm nói, Vương Vũ Luân chìm vào trong trầm tư.

Ngay sau đó liền thu lại năm bộ tiên khí kia.

“Từ đại ca, ngươi đối với ta quả thực quá tốt rồi.” Vương Vũ Luân cảm động nói.

“Đều là huynh đệ mà, không phải nói những lời khách sáo làm gì.”

Từ Phàm vỗ vai Vương Vũ Luân, bắt đầu cùng người anh em tốt của mình câu cá.

Mãi tới tận buổi chiều, Từ Phàm đang muốn kêu Bồ Đào đem chút thức ăn tới.

Phía đằng xa có một tia độn quang bay về hướng đám mây Hùng Nhị.

Lý Sơ Phàm xuất hiện trên đám mây Hùng Nhị.

“Bái kiến sư tổ.” Lý Sơ Phàm trông thấy Từ Phàm liền mau chóng hành lễ.

“Đứng dậy đi, cũng thật là có lòng hiếu thảo mà, đi đưa cơm cho ông nội ngươi.” Từ Phàm niềm nở nói.

“Có một lần Sơ Phàm vừa đúng lúc từ trên đỉnh đầu ta bay qua, từ đó về sau mỗi lần tới giờ cơm Sơ Phàm đều sẽ mang rượu cơm tới cho ta.”

“Ở trên tầng mây này thỉnh thoảng một chén rượu nhỏ, cảm giác rất không tồi.” Vương Vũ Luân tiếp lấy hộp đồ ăn, bày những món ăn bên trong hộp ra lên chiếc bàn nhỏ.

Lại móc ra hai vò rượu nhỏ, Từ Phàm một vò, hắn một vò.

“Sư tổ, ông nội, mọi người ở đây uống, đồ tôn xin phép cáo lui.” Lý Sơ Phàm nói.

“Đi đi, ta cùng với ông nội người uống một phen thật đã.” Từ Phàm cười rồi khua tay nói.

Lý Sơ Phàm nhảy xuống rời khỏi tầng mây.

“Hồi còn nhỏ vẫn còn thích bám lấy ta, lớn rồi liền bớt thân đi.” Từ Phàm cười nói.

“Thân thì vẫn thân như lúc ban đầu, chỉ có điều bây giờ trưởng thành rồi, đã biết điều rồi, lại chưa kể luồng khí lực từ trên người Từ đại ca nữa, cho dù có thu liễm lại, bọn hắn cũng không dám hỗn xược.” Vương Vũ Luân cười nói.

“Được rồi.”

Mỗi người tự rót rượu cho mình, hai chén nhẹ nhàng cụng vào nhau, tự uống cạn.

“Vẫn thật là hoài niệm lúc ban đầu cái ngày mà ta xách con Linh Dương đi tới đỉnh núi của Từ đại ca.” Vương Vũ Luân hoài niệm lại.

“Ha ha, lúc đó ngươi qua đây, ta liền biết phải cải thiện việc ăn uống rồi.”

“Lúc đó không biết luyện đan luyện khí, chỉ trông cậy vào một chiêu Tiểu Linh Vũ Thuật trồng ra hơn mười mẫu Linh Đạo kia.” Từ Phàm cũng nhớ lại những tháng ngày hắn mới bắt đầu tu luyện.

“Lúc đó ta cũng không sung túc, mua một tiểu linh thú Linh Dương thôi cũng đã có chút đau lòng rồi.”

Vương Vũ Luân nhớ lại bàn đầu vì để học được một chiêu pháp thuật thần thông đó của Từ Phàm, đã dùng vài chiêu trò nhỏ, không kìm chế được cười lên.

“Thế nào, những linh thạch ban đầu kia không lãng phí chứ.”

“Tuy rằng một chiêu Nhiên Phong Mộc Tiễn ban đầu kia cho tới tận bây giờ ngươi cũng không học được, nhưng hai bảo bối kia của ngươi đều đã thừa kế được nhất mạch đại thần thông từ chỗ ta.” Từ Phàm cười nói.

“Là do ta kém cỏi, nhưng hai đứa con trai này của ta thì được.”

Hai người lại lần nữa cụng chén.

Chính vào lúc này, Từ Phàm nhớ tới các loại trải nghiệm sau khi người huynh đệ tốt của mình có đạo lữ.

Không nhìn được tò mò hỏi: “Vũ Luân?”

“Nếu như ban đầu ngươi biết được bản thân có loại thể chất này, có còn đi tìm đạo lữ sớm như vậy không?”

Từ Phàm vừa nghĩ tới thể chất bị mạnh mẽ của người huynh đệ tốt liền có một chút ngưỡng mộ.

Vương Vũ Luân đang rót rượu liền ngừng lại, sắc mặt đem theo chút suy tư.

Biểu cảm trên khuôn mặt lúc thì vui mừng, lúc thì bi thương.

Cuối cùng hết thảy hóa thành một tiếng than thở.

“Từ đại ca lại lấy ta ra làm trò cười rồi.” Cuối cùng Vương Vũ Luân cười nhẹ một cái, không có trả lời chính diện câu hỏi này của Từ Phàm.

Hai chén rượu cụng vào nhau, hai người đối mắt.

Nam nhân mà, hết thẩy đều được tụ hợp bên trong rượu.

Cuối cùng hai người lại bắt đầu nói chuyện trời nam đất bắc.

Từ Phàm tường thuật lại những trải nghiệm của hắn trong quãng thời gian này, Vương Vũ Luân kể về những món đồ kỳ lạ mà hắn câu lên được.

Hai người một bữa rượu nhỏ, cứ vậy mãi cho tới khi hoàng hôn buông xuống.

“Được Từ đại ca kể như vậy, ta cũng muốn đi tới Tinh Vực xem thử.” Vương Vũ Luân khao khát nói.

“Có gì khó đâu, lần sau ta đi cùng không phải là được rồi sao.”

“Thuận tiện đem theo cả Tinh, bảo đảm tung hoành khắp Tinh Vực này.” Từ Phàm cười nói.

“Cái này được đó, ta đem theo Thiến Nhi và Linh Nhi đi tới Tinh Vực dạo một vòng, cứ coi như là ra ngoài du ngoạn đi.” Vương Vũ Luân hứng thú.

“Nếu như ngươi đã muốn đi, chỗ bên này ta sẽ mau chóng sắp xếp cho Tống Minh đi chuẩn bị.” Từ Phàm trực tiếp bảo Bồ Đào giao nhiệm vụ cho Tống Minh, dặn hắn chuẩn bị mang theo đội ngũ đi tới Cổ Thương giới.

“Không cần phải phiền phức như vậy, cứ thuận theo tự nhiên là được.” Vương Vũ Luân vội vàng nói, hắn tự nhận bản thân không có cống hiến gì cho tông môn, cho nên không muốn khua chiêng gõ trống.

“Đi sớm hay đi muộn đều như nhau, ngươi trở về chuẩn bị đi, nửa năm sau xuất phát.”
Bình Luận (0)
Comment