Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 823 - Chương 823: Chậu Cây Kiểng

Chương 823: Chậu cây kiểng Chương 823: Chậu cây kiểng

Ẩn Linh môn, một đám đệ tử đầu não đời thứ nhất thứ hai thứ ba tụ tập lại với nhau.

“Hội trưởng lão không hổ là Hội trưởng lão, chiến trận kỳ diệu, tu vi chiến lực của mỗi một đệ tử của họ không hề thua kém chút nào so với chúng ta.” Hùng Lực khen ngợi nói.

“Qua mười ngày nữa chính là trận chiến đấu thứ hai, nếu như lại tiếp tục hòa, vậy những phúc lợi mà trước đây Đại trưởng lão đã phát cho đều trả lại hết đi, chúng ta đều không có mặt mũi nào mà nhận.” Thiên Vạn Binh nói, hắn cảm thấy trách nhiệm chủ yếu trong trận chiến đấu hòa lần này chính là ở hắn.

Nếu như ban đầu hắn bắn pháo chuẩn hơn một chút, bắn chết đệ tử thủ lĩnh của bọn họ thì chắc chắn sẽ không có cục diện hòa nhau đồng quy vô tận.

“Do là lần đầu đối kháng với đệ tử hạch tâm của Hội trưởng lão, tình báo bên chúng ta chưa đủ, lại cộng thêm không có sự phụ trợ của Bồ Đào, đánh hòa cũng là chuyện rất bình thường.” một nữ tử tướng mạo vô cùng tao nhã nói, trong ánh mắt nàng xẹt qua một tia sáng sâu xa, vẫn đang quan sát toàn cảnh trận chiến, phân tích tình báo bên trong.

“Đồ Nam tỷ, trận chiến này nếu như không có ngươi chỉ huy, có lẽ chúng ta đã thất bại rồi.” Thiên Vạn Binh cảm kích nói.

“Có hay không có ta kết quả cũng sẽ không có gì khác biệt, người phát huy tác dụng quan trọng nhất vẫn là đại sư huynh, nếu như không có huynh ấy chống chọi ở đằng trước, đội hình Tam Tam Chế lớn này của chúng ta đã bị phá vỡ rồi.” Tư Đồ Nam nói.

“Đáng tiếc ba thế hệ đệ tử này của chúng ta, mạch Luyện Thể lại chỉ có mấy người như vậy, nếu như nhiều hơn chút nữa, trận chiến đấu này chúng ta tất thắng.” Lý Lôi Hổ nói.

“Gì thì cũng là bổ trở cho nhau, thiếu một cái cũng không được, chỉ đáng tiếc những tên tiểu Thực Thiết Thú đó vẫn chưa có trưởng thành.” Hùng Lực tiếc nuối nói, đối với đám tiểu Thực Thiết Thú đó hắn vô cùng là quan tâm.

“Một khí trận chiến sau bắt đầu, chúng ta ta còn phải tiếp tục tìm cơ hội lén bắn đệ tử thủ lĩnh của bọn họ, có điều ta cần hai đệ tử đạo Ảnh Sát phụ trợ ta.” Thiên Vạn Binh nói với Tư Đồ Nam.

“Hai người không đủ, cần phải có bốn đệ tử tinh anh, trong đó còn cần có một sư huynh đạo Phong Ấn.” Trong mắt Tư Đồ Nam xẹt qua một tia thần thái không rõ tên.

Bên trong sâu nội tâm nàng có một tia hưng phấn, đạo Quân Trận mà bản thân nàng tu luyện hiện tại cuối cùng cũng có chỗ để dùng rồi.

“Vậy thì càng tốt, kiếm đạo của tên đệ tử thủ lĩnh đó quá khủng khiếp, xông vào hậu phương của bọn hắn chính là giết loạn, kiếm trận của Hạng Vân vẫn còn chưa lên thì đã bị một kiếm hủy đi chân linh rồi.” Thiên Vạn Binh nói.

Hạng Vân ngồi ở hàng sau không nói gì, bên trong đầu chỉ đang suy nghĩ về một kiếm đó.

Hắn dựa vào cái gì mà một kiếm đòi hủy diệt đi chân linh của ta.

Hàn Phi Vũ vỗ vào vai của Hạng Vân bày tỏ an ủi.

“Trước đây ta quả thực là ếch ngồi đáy giếng, đã khinh địch rồi.” Hạng Vân lặng lẽ nói.

“Hạng Vân sư huynh, thủ lĩnh đối phương là Đại Thừa kỳ, huynh không cần phải tự trách như vậy.” Kiếm Vô Cực nói.

Hạng Vân lắc lắc tay biểu thị bản thân mình không sao.

“Phía sau còn hai trận chiến nữa, chúng ta nhất định phải giành thắng lợi.”

“Bây giờ ta lấy thân phận của đại sư huynh mệnh lệnh cho tất cả đệ tử nội môn, toàn bộ tiến vào Huyễn Cảnh thế giới, dựa theo yêu cầu của Tư Đồ Nam sư muội tiến hành tập luyện Quân Trận.” Âm thanh chỉnh tề của Hùng Lực vang lên.

“Tuân mệnh!”

Toàn bộ đệ tử có mặt ở hiện trường lên tiếng đáp lại.

Lúc này Từ Phàm đang cùng người anh em tốt câu cá.

“Không ngờ đệ tử của tông môn chúng ta lại lợi hại như vậy, có thể đánh hòa cùng đệ tử hạch tâm cùng đẳng cấp của Hội trưởng lão.” Vương Vũ Luân vừa câu cá vừa tán thưởng nói.

Nghe thấy lời người huynh đệ tốt nói, Từ Phàm trừng mắt.

“Ngươi có thể có chút chí khí hay không, người ngồi bên cạnh ngươi đây không những là đại ca tốt của ngươi mà hơn nữa còn là tôn giả chí cao duy nhất của Phi Vũ giới đấy, đệ tử dưới trướng đánh hòa cùng Hội trưởng lão đã là rất mất mặt rồi.”

Kết quả của trận chiến đấu này nằm ngoài dự liệu của hắn, điều khiến hắn không dự liệu được đó là trận chiến thứ nhất lại có thể đánh hòa nhau.

Kết quả dự liệu của hắn là chịu thua một chút, nhưng kết quả cuối cùng chắc chắn là có thể thắng.

“Các đệ tử nào có phải ai ai cũng là thiên thiên phú yêu nghiệt giống như là Từ đại ca, còn Hội trưởng lão kia không biết là đã truyền thừa được bao nhiêu vặn năm, đánh hòa thật sự đã là rất lợi hại rồi đó.”

Vương Vũ Luân đang nói, chiếc cần câu trong tay đột nhiên chìm xuống, có một món hàng lớn cắn câu.

Vẻ mặt của hắn trong tích tắc liền nghiêm túc lại, xung quanh có thần thông tăng cường.

Một đôi tay thần thông lớn xuất hiện, nắm thật chặt cần câu của Vương Vũ Luân, bắt đầu nhấc lên trên.

“Từ đại ca, có món hàng lớn rồi, không biết lần này là thứ gì, ta cảm giác nhất định sẽ không đơn giản.” Vương Vũ Luân hưng phấn nói.

“Dùng lực nắm chặt, nhấc lên xem thử là thứ đồ gì!” Từ Phàm cười nói, mỗi lần khi người huynh đệ tốt nhấc cần câu lên, vậy thì nhất định là có thứ đồ tốt lên trên này.

Vô số linh khí bắt đầu hội tụ về hướng Vương Vũ Luân, một đạo hư ảnh nối liền với bàn tay thần thông lớn, xuất hiện đằng sau Vương Vũ Luân.

Đôi bàn tay nắm chặt cần câu kia bắt đầu run rẩy, biểu cảm trên khuôn mặt bắt đầu dữ dằn.

Uy áp của linh lực xung quanh người Vương Vũ Luân càng lúc càng thêm lớn, hư ảnh phía sau cũng càng lúc càng thêm chân thực.

“Cần ta giúp đỡ thì cứ gật đầu.” Từ Phàm ở bên cạnh nói.

Vương Vũ Luân đang lúc giao lực với món hàng lớn kia lộ ra một biểu cảm hiếu thắng.

Chuyện mà tiểu đệ có thể làm được, tuyệt đối không cần đại ca động tay.

Cứ như vậy, cả chiếc cần câu cứ lên lên xuống xuống giằng co một hồi lâu, vẫn chưa thể phân ra thắng bại.

“Vẫn may ban đầu đã luyện chế cần câu rồi, nếu không thì đổi thành chiếc cần câu bình thường, đoán chừng pháp bảo phải báo hỏng rồi.” Từ Phàm ở bên cạnh ung dung nói.

Hắn vẫn luôn quan sát động thái của người anh em tốt, một khí có chuyện gì không đúng hắn sẽ lập tức ra tay.

Vương Vũ Luân cứ như vậy duy trì cả một canh giờ, cuối cùng trực tiếp dùng Nhiên Huyết bí pháp bạo phát ra sức mạnh vượt lên trên cảnh giới tự thân, mới có thể chầm chậm móc được món hàng lớn bên dưới kia ra khỏi thế giới bên đó.

“Tốn công sức lớn như vậy mà lại câu lên được một chậu cây kiểng?” Vương Vũ Luân có chút yếu ớt nhìn chậu cây kiểng cao bằng một người trước mắt này.

Trên cây trụi lủi, một chiếc lá cây cũng không có.

Vào lúc này, Từ Phàm nhìn thấy chiếc cây cảnh này liền ngơ ngác.

Hắn cảm nhận được một luồng khí tức đại đạo pháp tắc chí cao từ trên chậu cây này.

Dò thám kỹ càng sâu bên trong, cảm giác kéo dài mở rộng tới một vùng hư không không rõ tên.

“Từ đại ca, cây này nhất định là không đơn giản đâu, tìm một nơi để trồng nó đi.” Vương Vũ Luân nói, hắn của lúc này đã khôi phục lại được một ít linh lực, không nhếch nhác thảm hại giống như ban nãy.

“Vũ Luân, bây giờ ngươi đang muốn thứ gì?” Từ Phàm bỗng dưng hỏi.

“Ta muốn một viên linh đan có thể khôi phục tới trạng thái tốt nhất.” Vương Vũ Luân thuận miệng nói.

Chính vào lúc này, cây nhỏ cao bằng một người đó dường như lắc một cái.

Tay của Từ Phàm nhẹ nhàng phủ lên trên cành cây đó, cuối cùng lấy ra hơn mười tiên ngọc bỏ vào bên dưới gốc cây.

Lúc này, vô số rễ cây nhỏ thò ra từ dưới gốc cây, bao quanh kéo trọn những tiên ngọc ấy vào bên trong rễ cây.

Ngay sau đó toàn bộ cái cây nhỏ bạo phát ra ánh sáng tiên linh, một đóa hoa nhỏ màu xanh lá nở ra từ chạc cây ở giữa.

Tiếp tới là nở hoa kết trái, một viên linh đan màu xanh lá được treo trên cây.

Vương Vũ Luân ngây ngốc.

“Đây là Thánh Huyết đan cấp bậc tông sư!!”

“Vừa hay ngươi ăn vào có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.” Từ Phàm nhìn cái cây nhỏ vui mừng mà nói.

Vương Vũ Luân bán tín bán nghi hái Thánh Huyết đan từ trên cây xuống bỏ vào miệng.

Một dòng chảy ấm áp trong tích tắc xuất hiện, dùng tốc độ nhanh chóng du ngoạn toàn thân thể Vương Vũ Luân.

Tiêu hao của ban nãy và hậu di chứng của Nhiên Huyết thuật đã được bù lấp lại, trạng thái cũng đã khôi phục tới đỉnh phong.

“Từ đại ca, cái cây này có phải là muốn gì liền có thể mọc ra cái đó hay không!” Vương Vũ Luân hưng phấn nói.

“Trên lý thuyết là như vậy, nhưng cái giá phải trả cũng là tương đương.”
Bình Luận (0)
Comment