Chương 845: Tộc Bạch Nguyệt Thiên Linh
Chương 845: Tộc Bạch Nguyệt Thiên Linh
Khi Từ Phàm đưa đồ đệ của mình và Mộng Long đi đến hàng đầu, hắn cảm nhận được một lực cản.
“Sư phụ đã từng dặn rằng, muốn ngồi ở hàng ghế đầu thì cần phải có cảm ngộ nhất định về Luân Hồi.”
“Nếu không, ép buộc nghe đạo sẽ tổn hại đến chân linh.” Bóng dáng một đồng tử giả lập xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
“Sau khi vượt qua ải này là ta có thể lên đến hàng đầu đúng không?” Từ Phàm hỏi.
“Đúng, nhưng công chúa Mộng Hoa có thể lên thẳng hàng đầu tiên mà không cần vượt ải.” Đồng tử giả lập nói và hành lễ với Mộng Hoa.
“Chào mừng công chúa của tộc Mộng Long đến với thế giới Vãng Sinh.” Đồng tử giả lập nói một cách cung kính.
“Ta đi theo hai người bạn của ta là được, ngươi không cần để ý đến ta.” Mộng Long nhìn Từ Phàm và Lý Tinh Từ.
Sau đó, linh quang đầy màu sắc tỏa ra từ cơ thể nàng, một tiểu cô nương mặc một chiếc váy trắng dài xuất hiện trước mặt hai người họ.
“Vẫn là biến thành hình dáng của Nhân tộc thoải mái hơn.” Mộng Hoa cười hì hì nói.
“Hai người bọn ngươi đi theo ta, ta sẽ đưa hai ngươi lên hàng đầu tiên.” Từ Phàm cười nói.
Từ Phàm bước lên hàng đầu tiên, những màn chắn cần lấy đạo Luân Hồi phá bỏ dường như đã không còn.
Một người một rồng phía sau hắn cứ mơ mơ hồ hồ mà ngồi ở hàng đầu tiên.
Bọn họ đến vị trí gần nhất với Vãng Sinh Kim Tiên.
“Nào, Mộng Hoa, ngươi ngồi ở vị trí đầu tiên, Tinh Từ ngồi ở vị trí thứ hai, ta ngồi ở vị trí thứ ba.” Từ Phàm cười nói.
Đồng tử giả lập thấy Từ Phàm thực sự đã đưa họ lên ba vị trí cao nhất, ánh mắt hắn có vài phần ngạc nhiên.
Phải biết rằng hàng đầu tiên được dành cho những cường giả Chân Tiên chủ tu Luân Hồi có hi vọng trở thành Kim Tiên.
Bởi vì chỉ có cảnh giới đó mới có thể phá vỡ màn chắn để ngồi vào hàng đầu tiên.
Ba người hắn đang nhìn thậm chí không phải là Chuẩn Tiên vậy mà có thể ngồi ở hàng đầu tiên, những sinh linh trước kia từng tới đây nghe Vãng Sinh Kim Tiên giảng đạo đều nhìn ba người Từ Phàm với ánh mắt kinh ngạc và kính nể.
Bọn họ đều biết đại khái rằng cảnh giới Đại Thừa mà có thể ngồi ở hàng thứ nhất, thì sau này chắc chắn họ sẽ là một đại lão của đạo Luân Hồi.
Ngay cả Vãng Sinh Kim Tiên đang nhắm mắt tu luyện cũng phải mở mắt ra nhìn Từ Phàm.
Đúng lúc này, Từ Phàm chỉ cảm thấy cả thế giới biến thành một biển Luân Hồi đè lên hắn.
Từ Phàm biết rằng đây là Vãng Sinh Kim Tiên đang thử năng lực của hắn, thử khả năng của hắn.
Toàn bộ biển Luân Hồi đè xuống, nhưng nó không hề tổn hại được Từ Phàm.
Trong biển Luân Hồi, Từ Phàm biến thành một con cá voi khổng lồ, cả biển Luân Hồi là sân chơi của hắn.
Con cá voi khổng lồ nổi lên trên mặt nước, nhìn ảo ảnh khổng lồ đang ngồi trên biển Luân Hồi.
Hai người cứ thế nhìn nhau, toàn bộ ảo ảnh đều biến thành bụi phấn.
Vãng Sinh Kim Tiên khẽ gật đầu với Từ Phàm, như thể thừa nhận chuyện một mình hắn chiếm ba vị trí hàng đầu.
Cuộc trao đổi giữa Từ Phàm và Vãng Sinh Kim Tiên rơi vào tầm mắt của Mộng Hoa.
Sau đó, đôi mắt trong sáng ấy ánh lên vài phần sùng bái.
Nàng biết rằng nàng có thể ngồi ở hàng đầu tiên và thậm chí còn muốn nói giúp hai người họ, cho hai người Từ Phàm và Lý Tinh Từ ngồi ở hàng thứ hai và hàng thứ ba, để thể hiện tình bạn giữa ba ngươi.
“Vạn Đạo đạo hữu thật lợi hại, cho dù là nể mặt của cha ta, ta không thể ngồi được ở hàng đầu tiên.” Mộng Hoa ngưỡng mộ nói.
“Chỉ là ta có tìm hiểu sơ qua về đạo Luân Hồi, không ngờ thực sự có thể dẫn các ngươi lên ngồi ở hàng đầu tiên.” Từ Phàm khiêm tốn nói.
Lý Tinh Từ ngồi ở vị trí thứ hai ngược lại có chút bồn chồn không yên.
Giống như người vốn dĩ đang uống cùng bàn với trẻ con thì lại bị ép ngồi vào bàn của đại hán Mông Cổ vậy, hơn nữa đại hán ấy còn nhiệt tình tiếp đãi hắn bằng nghi lễ long trọng nhất của Mông Cổ.
“Sư phụ, ta sợ rằng một chút nữa ta sẽ không cầm cự được.” Lý Tinh Từ nói, hắn cảm nhận được khí thế tỏa ra từ Vãng Sinh Kim Tiên.
“Không chịu được thì cũng phải chịu. Tìm đường sống trong chỗ chết. Khi giảng đạo sư phụ cũng không giúp được gì cho ngươi.” Từ Phàm liếc mắt nhìn Lý Tinh Từ.
“Mộng Hoa, ngươi chắc không có vấn đề gì đâu, đúng không?” Sau khi nói xong, Từ Phàm lại nhìn Mộng Hoa.
“Không có vấn đề gì, đạo Luân Hồi luôn là đạo mà tộc Mộng Long ta nuôi dưỡng.” Mộng Hoa nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
“Vậy thì không có vấn đề gì.” Từ Phàm gật đầu.
Sau đó, Từ Phàm nhìn những sinh linh khác ở hàng đầu tiên.
Có tổng cộng một trăm ghế ở hàng đầu tiên, hiện tại còn chưa lấp đầy được bốn phần mười.
Trong số này, Nhân tộc chiếm không tới mười người.
Nhân tộc cách ba người Từ Phàm gần nhất có tu vi Chân Tiên đỉnh phong. Họ buộc phải ngồi ở vị trí thứ mười lăm, nhưng sau khi ngồi được một lúc, họ lộ ra vẻ bất lực rồi lui về vị trí sau vị trí ba mươi.
Người cuối cùng thuộc Nhân tộc nhìn vào Từ Phàm và Lý Tinh Từ đang ngồi ở vị trí thứ hai và thứ ba, thần sắc của hắn vô cùng phức tạp.
Hắn luyện đạo Luân Hồi mấy vạn năm, đến bây giờ hắn vẫn không bằng hai đứa nhỏ Đại Thừa kỳ.
“Tu luyện ở đây có thể nhanh chóng ngộ được đại đạo luân hồi, đừng lãng phí cơ hội, các ngươi nhanh tu luyện.” Từ Phàm nói.
“Tuân lệnh, sư phụ.”
“Cảm ơn Vạn Đạo đạo hữu đã nhắc nhở ta.”
Ba ngày nháy mắt đã trôi qua, toàn bộ đạo trường gần như đã bị ngooiff đầy.
Từ Phàm nhìn quanh một vòng, hắn thầm thống kê lại một chút.
Chỉ riêng trong đạo trường khổng lồ này, có hàng trăm vạn sinh linh đang nghe đạo và có hàng trăm loài dị tộc.
Hầu hết những tộc Từ Phàm đã gặp, chưa từng gặp, đã nghe và chưa từng nghe đều có thể tìm thấy ở đây.
Tình tiết ác tục giành vị trí trong truyền thuyết không xảy ra.
Những người có thể đến ngoại giới Luân Hồi, có ai không phải là sinh linh đã tu luyện cả nghìn năm chứ.
Không mở mắt thì không thể sống lâu như vậy.
Có thể ngồi ở ba vị trí cao nhất, không phải người có bối cảnh thâm hậu thì cũng là yêu nghiệt nghịch thiên.
Cả hai loại người này đều không thể đắc tội.
Đúng lúc này, một con ngỗng trắng to lớn từ ngoại giới Luân Hồi bay vào đạo trường, nó đáp thẳng xuống vị trí thứ tư bên cạnh Từ Phàm.
Con ngỗng trắng thân thể duyên dáng, trong mắt mang vẻ điềm tĩnh và tao nhã.
Từ Phàm nhìn con ngỗng trắng, và nó cũng đang nhìn Từ Phàm.
“Mặc dù hơi không được lịch sự, nhưng ta thực sự muốn biết ngươi thuộc chủng tộc nào?” Từ Phàm nói trước, vẻ mặt hắn rất lạ.
“Tộc Bạch Nguyệt Thiên Linh.” Một giọng nói tao nhã vang lên.
Sau đó, con ngỗng trắng biến thành một nữ tử trong chiếc áo dài trắng.
“Nguyệt Linh tỷ tỷ, ngươi đến rồi.” Mộng Hoa vừa tu luyện xong, nàng nhìn thấy nữ tử kia liền rời khỏi vị trí lao vào một cái ôm mềm mại và ấm áp.
Nữ tử nở một nụ cười trên môi khi nhìn thấy Mộng Hoa.
“Ta vốn dĩ còn định đưa ngươi tới nghe cùng, nhưng không ngờ ngươi đến sớm như vậy.” Nữ tử cười nói.
“Ta muốn đi dạo trong ngoại giới Luân hồi, trên đường ta lại gặp được hai vị đạo hữu Nhân tộc, nên ta đã đến cùng họ trước.” Mộng Hoa ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của nữ tử và nói.
“Cảm ơn hai vị đạo hữu đã đưa muội muội ta đến đạo trường.” Nữ tử nói lời cảm ơn.
“Gặp nhau là duyên số, không cần cảm ơn.” Từ Phàm cười nói.
Mặc dù có ấn tượng tốt với Mộng Hoa, nhưng đối với các Long tộc khác hắn vẫn giữ thái độ tương tự như trước đây, phải dạy cho bọn họ biết phép lịch sự là gì.
“Bắt đầu giảng đạo rồi, ngươi mau trở về vị trí đi.” Nữ tử nói với Mộng Hoa đang ở trong vòng tay nàng.
“Được, tỷ tỷ.”
Vãng Sinh Kim Tiên mở mắt, nhìn quanh một vòng và gật đầu, sau đó chậm rãi nói: “Luân hồi vãng sinh đều là ảo ảnh, một trong những giấc mơ...”
Không cần màn dạo đầu, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.