Chương 855: Thê tử trong mơ gặp nạn
Chương 855: Thê tử trong mơ gặp nạn
Sau khi Từ Phàm tiễn hai thiếu niên tộc Huyết Ma ra đi, hắn nhìn về phương hướng của Huyết Ma giới rồi lộ ra nụ cười mỉm.
“Lần này tất cả linh khoáng dùng để thăng cấp Ẩn Linh đảo đều tìm đủ hết.”
“Sau này có thể yên tâm ăn không ngồi rồi rồi.”
Trên cự hồ mười vạn dặm của Ẩn Linh môn, Từ Phàm và huynh đệ tốt của hắn đang ngồi câu cá.
“Từ đại ca, khoảng thời gian trước ta câu được một viên Linh châu không biết tên là gì, lúc ta vừa muốn thu lại, viên Linh châu đó đột nhiên tránh thoát ràng buộc, bay lên trời rồi biến mất tăm.” Vương Vũ Luân nói.
Từ Phàm đột nhiên sửng sốt, nhìn về phía huynh đệ của hắn hỏi: “Đây là chuyện khi nào?”
“Bốn tháng trước.” Vương Vũ Luân nghĩ ngợi một chút, nói.
Nghe đến đây Từ Phàm hiểu ra, hóa ra đây chính là món hời mà huynh đệ tốt cho hắn.
Trực tiếp tặng hai thế giới Trung Thiên, đương nhiên là không tầm thường.
“Linh châu đó không gây ảnh hưởng gì lớn đối với Ẩn Linh môn của chúng ta đâu nhỉ?” Nhìn biểu cảm của Từ Phàm, Vương Vũ Luân lo lắng nói.
“Không sao, chỉ là khiến cho Truyền tống trận vượt giới của chúng ta phát hiện ra tọa độ của một thế giới Trung Thiên mới, nhân đó giải quyết vấn đề khó khăn nhất của tông môn.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Có thể trợ giúp cho tông môn là tốt rồi.” Vương Vũ Luân gật đầu.
Nhưng vào lúc này, cần trúc trong tay Vương Vũ Luân trầm xuống, dường như lại sắp có thu hoạch lớn.
“Từ đại ca, ngươi đoán lần này ta có thể câu được bảo bối gì?” Vương Vũ Luân vui vẻ hỏi.
“Ta cảm thấy là một con cua.”
Từ Phàm vừa dứt lời, chỉ thấy Vương Vũ Luân câu lên một con cua khổng lồ.
Vương Vũ Luân vừa thấy nó, lập tức trở nên kích động.
“Từ đại ca, trưa nay mời ngươi ăn con cua lớn này, thấy sao?” Vương Vũ Luân vui vẻ nói, đã rất lâu rồi hắn chưa chân chính câu được một sinh vật sống.
“Thứ này sợ rằng không thể ăn.” Từ Phàm nói.
“Không thể ăn?”
“Đây là Bối Sơn, là một loại dị thú Thượng Cổ, cũng được xem như là một loại thụy thú, nếu như trực tiếp ăn sẽ ảnh hưởng tới âm đức.” Từ Phàm chỉ vào chữ “Sơn” trên lưng cua khổng lồ nói.
“Vậy phải làm như nào bây giờ, thả về hay giữ lại trong tông môn?” Vương Vũ Luân hỏi.
“Đương nhiên là giữ lại trong tông môn rồi, dù sao cũng là một loại thụy thú, để cho nó làm bạn với con rùa kia đi.” Từ Phàm suy nghĩ một chút, nói.
“Cứ làm theo ý Từ đại ca là được.”
Lúc này Bối Sơn vẻ mặt ngu ngơ bị mấy con rối mang vào vườn Linh thú trên Ẩn Linh đảo.
“Dù sao đi nữa cũng coi như câu được thứ gì đó từ trong biển rồi.” Vương Vũ Luân vừa cười vừa nói.
Một ánh kiếm từ Ẩn Linh đảo phóng lên cao, bay về phía Từ Phàm.
“Con trai ngươi tới thăm ngươi kìa.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
Một thân hình rơi xuống linh chu của hai người, Vương Hướng Trì mặt mày lo lắng hành lễ với Từ Phàm, nói: “Sư phụ, lúc tu luyện đồ nhi tiến vào giấc mộng, lại lần nữa mơ thấy nữ tử cùng ta sống cả đời kia.”
“Đồ nhi khẳng định thê tử trong mộng của ta thật sự tồn tại, nàng để lại cho đồ nhi một tin tức, hiện tại nàng bị vây khốn trong nơi giao giữa nội giới Luân Hồi và ngoại giới Luân Hồi.”
Giọng nói của Vương Hướng Trì rất nhanh, vẻ mặt cũng rất kích động.
Giống như xử nam ba mươi năm được gửi gắm cho bạn gái hiền lương thục đức dịu dàng xinh đẹp, hơn nữa lại còn là kiểu bạn gái không cần nhà không cần sính lễ.
Vương Vũ Luân vừa nghe thấy thê tử trong mộng thì cũng không câu cá nữa, mặt đầy háo hức nhìn về phía con trai lớn của mình.
Từ Phàm không nói gì mà lại tỉ mỉ quan sát Vương Hướng Trì, thầm nghĩ: “Không nên, vẫn chưa đến lúc.”
Cuối cùng Từ Phàm đưa mắt nhìn lên dây truyền hình trái tim Vương Hướng Trì mang theo bên người.
“Nàng có cho ngươi tọa độ ngoại giới Luân Hồi không?” Từ Phàm kiên nhẫn hỏi.
Phạm vi chỗ giao giữa ngoại giới và nội giới Luân Hồi rất rộng lớn.
“Nàng nói là gần cánh cửa tầng ba.” Vương Hướng Trì nói.
Từ Phàm nghe vậy liền nhìn về phía Vương Vũ Luân.
Không thể không nói, gen nhà này thật mạnh.
Có thể đến gần vị trí kia, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản gì.
“Đừng gấp, vi sư sẽ tới gặp, chẳng qua trước đó ngươi đưa Nhân Duyên Thạch đang đeo trước ngực cho vi sư nhìn trước đã.” Từ Phàm chỉ vào dây chuyền hình trái tim trước ngực Vương Hướng Trì.
Vương Hướng Trì không nói hai lời, tháo dây chuyền xuống đưa tới tay Từ Phàm.
“Đây là Nhân Duyên Thạch cao cấp nhất, chỉ riêng một khối nhỏ này thôi, ít nhất có thể đội một chiếc tiên hạm từ Thương Hoa xuân hội.” Từ Phàm nhìn khối Nhân Duyên Thạch trong tay nói.
“Đây là thứ ta câu lên, vốn tưởng rằng chỉ là một viên Nhân Duyên Thạch bình thường, không nghĩ tới quý giá như vậy.” Vương Vũ Luân vui vẻ nói, hiện tại đầy đầu hắn đều là ý nghĩ chuyện chung thân đại sự của con trai cuối cùng cũng được giải quyết rồi.
“Nhân duyên là nhân duyên tốt, chỉ là tới hơi sớm một chút.”
Từ Phàm trả lại Nhân Duyên Thạch cho Vương Hướng Trì.
“Đừng vội, ở đây chờ vi sư.” Sau khi Từ Phàm nói xong rồi thuấn di tới Truyền tống trận đi đến ngoại giới Luân Hồi.
“Nếu như là Kim Tiên muốn bước ra ba bước khỏi nội giới Luân Hồi thì khá là phiền toái, nếu như chỉ tiến ba bước vào nội giới Luân Hồi thì dễ thở hơn chút.” Từ Phàm vừa nói vừa truyền tống tới bên trong ngoại giới Luân Hồi.
Lại là một vùng hỗn độn, Từ Phàm trực tiếp ngưng tụ ra một con cự điểu lưng bằng, cự điểu phi nhanh về phía cánh cửa tầng ba nơi giao giữa nội giới và ngoại giới.
Từ Phàm tăng tốc độ lên nhanh nhất, trên đường hắn gặp vô số thế giới mộng cảnh được ngưng tụ thành và các sinh linh tu luyện đạo Luân Hồi.
Bọn họ nhìn thấy Từ Phàm chỉ có tu vi Đại Thừa mà dám bay về phía nội giới thì trong mắt tràn đầy kính phục.
Chỉ cần có thể tiến vào ngoại giới Luân Hồi thì bất cứ sinh linh nào cũng có thể tiến vào bên trong nội giới Luân Hồi.
Chỉ cần bước chín bước vào nội giới Luân Hồi rồi lại bước chín bước ra là có thể tu thành Đại La.
Trong vô số kỷ nguyên tại nơi đây, chỉ có một lấy tu vi Chuẩn Tiên bước vào nội giới Luân Hồi và thành công bước ra chín bước, từ đó thành tựu cảnh giới Đại La.
Tuy là thành công, nhưng giữa hai người cũng đã cách nhau tận mấy kỷ nguyên.
Từ đó về sau, mỗi năm đều có một đám kẻ vô tri có tu vi từ Kim Tiên trở xuống bước vào bên trong nội giới Luân Hồi, đánh cược lấy một tia sinh cơ.
“Đạo hữu, sinh mệnh tươi đẹp xin chớ tự mình vứt bỏ.”
“Trước khi tiến vào, những vật ngoài thân kia ta xin giúp ngài giữ gìn, ngài thấy sao?” Giọng nói của một tu sĩ Nhân tộc vang lên bên tai Từ Phàm.
Sau đó hắn lại nghe được vô số âm thanh như vậy, chẳng qua Từ Phàm bỏ mặc ngoài tai, tiếp tục bay về phía cánh cửa tầng ba.
Luân Hồi giới rộng lớn vô ngần, cho dù lấy tốc độ của Từ Phàm, trải qua nhất nhiều lần truyền tống cự ly cực xa thì khi Từ Phàm đến giao giới cũng phải mất hơn một tháng, đây là vị trí cánh cửa tầng một.
Từ Phàm nhìn cánh cửa tầng một sừng sững ở Luân Hồi giới cũng không khỏi có chút ngạc nhiên.
Không biết mình có thể hoàn thành nghiệp lớn, đi vào là Đại Thừa đi ra là Đại La hay không.
“Về sau đợi có cơ hội lại thử một lần.” Từ Phàm nói xong liền bước vào cánh cửa tầng một.
Ở nơi giao, chỉ cần không bước vào cánh cửa tầng ba thì còn có cơ hội đi ra.
Nhưng chỉ cần bước vào cánh cửa phía sau cánh cửa tầng ba, muốn đi ra thì chỉ có thể là Đại La.
Cùng đi vào với Từ Phàm còn có hơn mười vị Chân Tiên, Chuẩn Tiên, trên mặt bọn họ đều mang vẻ quyết tuyệt.
Từ Phàm lắc đầu nhìn bọn họ, lấy cảm ngộ của bọn họ với đạo Luân Hồi, cho dù chỉ tiến vào cánh cửa tầng một thì cũng khó mà trở ra.