Chương 856: Mộc Đại
Chương 856: Mộc Đại
“Vì nhân duyên của đồ đệ, phiền toái chút cũng được.” Từ Phàm nói.
Vừa tiến vào cánh cửa tầng một, phía sau Từ Phàm liền xuất hiện ảo ảnh cánh cửa Luân Hồi, che chở hắn không bị ảnh hưởng bởi nội giới Luân Hồi.
Lúc này, sinh linh cùng tiến vào với Từ Phàm không kiên trì được bao lâu đã bị nội giới Luân Hồi đồng hóa.
“Quả là một nơi tự sát lí tưởng.” Từ Phàm lắc đầu nói, bay về phía cánh cửa tầng hai.
Lúc này ở phụ cận cánh cửa tầng ba, một nữ tử mặc đồ xanh đang cố chống lại sự đồng hóa của nội giới Luân Hồi.
“Nếu như lại cho ta một cơ hội, ta nhất định phải giết chết tiện nhân kia.” Nữ tử váy xanh nghiến răng nói.
Nàng không ngờ tỷ muội tốt nhiều năm vậy mà lại bán đứng nàng vì một viên Luân Hồi châu.
“Chẳng qua trước khi trầm luân vẫn có thể gặp được lang quân trong mộng, vậy cũng xem như đáng giá rồi.” Nàng vừa nói vừa để lộ ra một nụ cười ấm áp.
Đó là mộng cảnh diễn hóa đầu tiên sau khi nàng tiến vào cánh cửa tầng một.
Trong mộng giới Luân Hồi đó, nàng là thê tử của một tuyệt thế kiếm khách, đó cũng là lần đầu tiên nàng chân chính cảm nhận được vị ngọt của chữ tình.
Vốn tưởng rằng là ảo tưởng, nhưng đang trong lúc lập tức sẽ bị trầm luân, nàng lại lần nữa tiến vào trong giấc mộng kia.
Ở trong mộng cảnh, phu quân cả đời kia của nàng biến thành một kiếm tu nói rằng hắn có một sư phụ vô cùng lợi hại có thể cứu nàng.
Vì vậy nàng nói ra vị trí của mình.
Chẳng qua hiện giờ nàng có hơi hối hận, nếu như sư phụ của phu quân nàng qua đây rồi trầm luân ở chỗ này chẳng phải thành ra nàng hại bọn họ hay sao.
Trong lúc nữ tử vừa chống lại sự đồng hóa của nội giới Luân Hồi vừa miên man suy nghĩ.
Thân ảnh của Từ Phàm xuất hiện tại chỗ cách nàng không xa.
“Tiểu tử kia, đừng nghĩ rằng có Luân Hồi chí bảo thì có thể tùy tiện xông loạn trong tầng ba nội giới Luân Hồi.”
“Hơi sơ sẩy một chút ngươi sẽ trầm luân ở chỗ này, mau quay về nhà chơi đi.” Nàng nhìn về phía cánh cửa Luân Hồi phía sau lưng Từ Phàm, nói.
Một tên Đại Thừa kỳ, cho dù có Luân Hồi chí bảo thì đây cũng không phải là nơi hắn có thể xông loạn.
“Ngươi không nghĩ lừa lấy chí bảo này, sau đó có thể dựa vào nó tránh thoát đồng hóa sao?” Từ Phàm nhìn về phía cô gái, hỏi.
“Ta cũng không phải kẻ ngốc, đừng nhìn ta bị vây ở chỗ này, chỉ cần chờ tới dòng lũ Luân Hồi vạn năm có một trong nội giới Luân Hồi thì ta lập tức có thể tránh thoát sự đồng hóa tại nơi đây.”
“Nếu ta động tâm tư với chí bảo của ngươi, vậy thì ta lập tức đi đời.” Nàng từ tốn nói.
Từ Phàm nhìn về phía nàng gật đầu, trong mắt có vẻ hài lòng.
Người khác đều cho rằng cánh cửa Luân Hồi sau lưng hắn là một món chí bảo, ngay cả nữ tử cảnh giới Chân Tiên trước mắt cũng cho là vậy.
“Ngươi có từng nghĩ tới, thật ra đây là một dạng diễn hóa của đạo Luân Hồi hay chăng?” Từ Phàm vừa cười vừa hỏi.
“Được rồi, đừng lôi ta ra làm trò cười nữa, mau quay về đi.” Nữ tử lắc đầu nói.
Nếu tu vi Chân Tiên của nàng mà ngay cả điều ấy cũng nhìn không rõ, vậy thì tốt nhất đừng tu đạo nữa.
“Nói nghiêm túc với ngươi, có người nhờ ta mang ngươi đi ra ngoài.” Cánh cửa Luân Hồi phía sau lưng Từ Phàm càng thêm ngưng thật.
Trong ánh mắt khiếp sợ của nữ tử kia, từng luồng sức mạnh Luân Hồi mảnh như sợi tơ bay ra, cùng ngưng tụ lại tại cánh cửa Luân Hồi.
“Ngươi… cánh cửa Luân Hồi phía sau ngươi thật sự là do đạo Luân Hồi mà ngươi tu luyện biến hóa thành?” Cô gái cho dù rơi vào nghịch cảnh cũng chưa từng có biểu hiện kinh hoàng hiện tại thế mà có chút khiếp sợ.
Nàng nhìn một chút cánh cửa Luân Hồi phía sau lưng Từ Phàm, nghĩ sao cũng không thông, vì sao một tu sĩ Đại Thừa có thể tìm hiểu đạo Luân Hồi đến mức thấu triệt như vậy.
Theo lực đồng hóa Luân Hồi đang trói buộc nữ tử kia bị cánh cửa Luân Hồi sau lưng Từ Phàm hấp thu, nàng cũng dần khôi phục tự do.
“Ngươi không chủ tu đạo Luân Hồi, tới nội giới Luân Hồi làm gì vậy?” Từ Phàm tò mò hỏi.
“Bị kỹ nữ lừa, nàng nói trong nội giới Luân Hồi có chí bảo, chỉ cần có thể lấy được là có thể thành Đại La.” Nàng đầy mặt tức giận nói.
“Nói vậy ngươi liền tin?”
Nhân phẩm khá ổn, nhưng Từ Phàm cảm thấy chỉ số IQ của Chân Tiên này hơi có chút vấn đề.
Sau này nếu lão tam thật sự muốn kết thành đạo lữ với nàng ta, thân làm sư phụ hắn cần phải nhắc nhở một chút.
“Tỷ muội lớn lên cùng nhau.” Nữ tử thở dài nói.
“Đa tạ ân cứu mạng.” Mộc Đại cảm kích nói.
“Một người có duyên, sau này các ngươi tự sẽ gặp nhau.” Sau khi Từ Phàm nói xong, thân hình trực tiếp biến mất trong thiên địa.
Việc có thể giải quyết bằng phân thân, Từ Phàm tuyệt đối sẽ không dùng đến chân thân.
Mộc Đại nhìn về phương hướng Từ Phàm biến mất nói: “Nhất định là ẩn giấu tu vi, bằng không không thể nào ung dung cứu được ta như vậy.”
“Một người hữu duyên?”
“Sẽ không phải là phu quân trong mộng của ta chứ?”
Mộc Đại nhìn Từ Phàm lúc ra đi còn mặc lên cho nàng hộ tráo Luân Hồi có thể tránh bị nội giới Luân Hồi đồng hóa bào mòn.
Trên Truyền tống trận ngoại giới Luân Hồi Ẩn Linh đảo, Từ Phàm từ từ mở hai mắt ra, khóe miệng lộ nụ cười mỉm.
Trong sân nhỏ, Từ Phàm dựa trên ghế nằm, nhìn hai đám mây trên bầu trời.
“Thê tử trong mộng của ngươi, vi sư đã giúp ngươi cứu thoát.”
“Chẳng qua nhìn thân phận thì nàng hẳn là con nhà quyền quý ở Tiên giới, sau này các ngươi ở bên nhau, đoán chừng cũng có không ít trắc trở.” Từ Phàm lo lắng nói.
Điệu bộ đại tiểu thư này, Từ Phàm vừa nhìn đã biết.
Vương Hướng Trì đứng bên cạnh Từ Phàm gãi đầu một cái.
“Tính cách Mộc Đại tuy rằng hơi khác trước kia một chút, nhưng nàng vĩnh viễn là thê tử của ta.”
“Về phần con nhà quyền quý, ta có niềm tin rằng chỉ cần đi theo sư phụ thì những thứ này đều không thành vấn đề.” Vương Hướng Trì vừa cười vừa nói.
“Còn có một chuyện khác, đoán chừng không bao lâu, vợ ngươi có thể sẽ tu thành cảnh giới Kim Tiên.”
“Kim Tiên?”
“Đúng, vợ ngươi đã bước nửa bước vào cảnh giới Kim Tiên rồi, nếu không phải bị vây trong nội giới Luân Hồi, hiện tại nàng đã là Kim Tiên rồi.” Từ Phàm nói, ánh mắt của hắn trước nay đều rất sắc bén.
“Sư phụ, ngươi nói xem nếu ta muốn tu luyện tới cảnh giới Kim Tiên cần mất bao lâu?” Vương Hướng Trì xoắn xuýt hỏi.
“Trong vòng mười vạn năm, đây là kết quả nếu như về sau ngươi chăm chỉ tu luyện.” Từ Phàm rất nghiêm túc ngẫm nghĩ về vấn đề này.
“Mười vạn năm?” Vẻ mặt của Vương Hướng Trì có chút đau khổ.
“Cũng không phải là để ngươi thành Kim Tiên mới đi cưới nàng, tốt xấu gì ngươi cũng là một gã Chân Tiên, sư phụ ngươi phí chút tâm sức cũng có thể để ngươi cưới được nàng về.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Lại nói tiếp, thật ra hậu trường lớn nhất của ngươi không phải ta mà là cha ngươi, chỉ cần có cha ngươi ở đây, dù ngươi có muốn cưới con gái của Tiên đế thì cũng chỉ là vấn đề thời gian.”
Chỉ cần huynh đệ tốt của hắn buff cật lực, vấn đề gì cũng có thể giải quyết.
“Trên người ngươi đeo Nhân Duyên Thạch cấp bậc cao nhất, về sau nhất định có cơ hội gặp mặt với vợ ngươi.”
“Đứng trước chữ tình, tu vi cảnh giới, môn đăng hộ đối gì gì đó đều không quan trọng.”
“Nắm chặt cơ hội, ta và cha ngươi sẽ đứng sau ủng hộ ngươi.”