Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 87 - Chương 87: Một Năm

Chương 87: Một năm Chương 87: Một năm

“Cuối cùng ai sẽ chiến thắng.” Diệp Tiêu Dao vội vàng hỏi.

 

Tuy rằng nói bây giờ ngay cả bản thân hắn cũng khó bảo toàn được, nhưng dù sao thì hắn cũng là một thành viên của Nhân tộc.

 

“Có ta ở đây, đương nhiên là Nhân tộc chiến thắng rồi.”

 

“Hai thế giới Trung Thiên gặp nhau, điểm mấu chốt quyết định chiến tranh, chính là chiến lực đỉnh cấp của hai giới đồng thời cũng là người thiên mệnh.”

 

“Mà chiến lực của người đứng đầu tộc nhân các ngươi, vừa may lại lợi hại hơn Yêu Linh giới một chút.”

 

“Nếu như chiến lực của cái người đứng đầu này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải là vẫn còn có ngươi sao.”

 

“Cho nên ngươi hãy yên lặng chờ đợi đi, còn những chuyện sống sống chết chết kia không cần để ý đến.”

 

“Luân hồi vốn trong thiên đạo, ai có thể bất diệt vĩnh hằng chứ.”

 

“Nếu như có, thì đó cũng chỉ là một bi kịch mà thôi.” Lão Kiếm bắt đầu than thở, đồng thời trong giọng nói có một chút hổ thẹn.

 

“Được rồi, bây giờ chuyên tâm tu luyện là quan trọng nhất.” Diệp Tiêu Dao vừa nói lại lâm vào trạng thái ngộ đạo.

 

...

 

Ba tháng sau, hai người Từ Phàm và Vương Vũ Luân gặp nhau.

 

Giờ phút này tim của Từ Phàm đập rất mạnh, chính là cái kiểu tim đập không thể kìm nén được.

 

Từ Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ, tựa như đây chính là bảo bối hắn trân quý nhất.

 

Đặc biệt là cái cảm giác khi bảo bối về đến tay, Từ Phàm xin thề, khoảnh khắc mà hắn chạm vào nó, hắn mới biết được huyền bí nhân sinh.

 

“Ngươi đưa nó cho ta, ngươi không đau lòng sao.” Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân nói, chuyện ngạc nhiên mừng rỡ nhất trên thế gian này luôn luôn xuất hiện vào những lúc ta không chú ý.

 

Cũng như làm ăn thất bại thiếu nợ mấy chục triệu, kết quả ngày thứ hai lại phát hiện hôm kia mua vé số trúng được mấy trăm triệu, sự chênh lệch của hai cái được khuếch đại lên đến mười lần chính là tâm trạng hiện tại bây giờ của Từ Phàm.

 

Từ Phàm đã từ bỏ chữa trị, vốn dĩ đã định yên yên lặng làm cá muối.

 

Thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, huynh đệ của mình lại đem hy vọng đến, một hy vọng có thể sớm thăng cấp lên Trúc Cơ kỳ.

 

Huynh đệ là gì chứ, mẹ nó đây chính là huynh đệ, là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, là người vì ngươi mà nghịch chuyển cả bốn mùa.

 

Từ Phàm nhìn Lưu Quang Thạch trước mắt, lại lộ ra biểu cảm ôn nhu như vậy.

 

“Đều là huynh đệ cả, lôi thôi dài dòng làm gì, ta biết giá trị của vật này.”

 

“Thế nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có đưa vật này cho ngươi, mới có thể phát huy được giá trị lớn nhất.”

 

“Vả lại, ngươi là sư phụ của hai con của ta, vật này đưa cho ngươi mới là sự lựa chọn tốt nhất.” Vương Vũ Luân thành khẩn nói.

 

“Vật này, ngươi tìm một Luyện Khí Tông sư nào cũng có thể đổi lấy được một món Tiên khí.”

 

“Đi đại lục trung tâm giao cho Thiên Khí tông, bọn họ có thể cung phụng ngươi bay lên đến Đại Thừa.”

 

“Nếu như ngươi đưa nó cho ta, đổi lại cũng chỉ được một câu cảm ơn thôi.” Từ Phàm tiếp tục vuốt ve Lưu Quang Thạch.

 

Ừm, cái cảm giác này quá là tuyệt vời, sau này sau khi tinh luyện ra phù văn bên trong, hắn cũng phải làm cái Lưu Quang Thạch này thành tay cầm.

 

“Nói cám ơn thì không phải là huynh đệ nữa rồi.” Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm cười cười, tình cảm mười mấy năm trời thì đến cảm ơn cũng không cần phải nói nữa.

 

“Chúng ta sau này sẽ là người thân.”

 

“Vậy là đủ rồi.”

 

Vừa nói xong Vương Vũ Luân ngự kiếm bay về phía nội môn.

 

Nhìn bóng dáng của Vương Vũ Luân đi xa, Từ Phàm cảm thán nói: “Thật là một con người cao thượng.”

 

Nói xong, Từ Phàm vội vã cầm viên Lưu Quang Thạch ẩn chứa phù văn thời gian đi về phía phòng luyện khí.

 

Lúc Từ Phàm nhìn thấy Lưu Quang Thạch, Từ Phàm đã có thể chắc chắn rằng bên trong viên Lưu Quang Thạch này ẩn chứa phù văn, bên trong lại còn là phù văn thời gian, là loại phù văn khá trân quý.

 

Lúc vừa đến tay, Từ Phàm đã biết bản thân có được phù văn nhật nguyệt mà mình muốn có nhất.

 

“Từ hôm nay trở đi, vi sư muốn bế quan một năm, trong thời gian này không có đại sự không được quấy nhiễu.”

 

Sau khi Từ Phàm thông báo cho tất cả đồ đệ, bắt đầu tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, bây giờ hắn dồn hết tất cả tinh lực của mình vào việc lĩnh ngộ phù văn nhật nguyệt.

 

Một năm sau, bốn vị đệ tử của Từ Phàm mở cửa nơi ở của Luyện Khí sư, cửa nơi này đã hơn một năm rồi chưa mở ra.

 

“Đại sư huynh, ngươi nói xem sư phụ bế quan để làm gì.” Lý Tinh Từ nói, một năm sống chung, hắn đã hoàn toàn hòa nhập vào trong đại gia đình này, nhất là với Vương Hướng Trì, hắn chỉ cảm thấy bọn họ trời sinh nên làm huynh đệ.

 

“Chắc là đột phá Trúc Cơ kỳ, sư phụ đã tích lũy đủ ở Luyện Khí kỳ rồi, cho nên mới muốn đột phá.” Từ Cương thấy thả lỏng hơn, trong lòng hắn đang sợ sư phụ mình không đột phá nổi Trúc Cơ kỳ.

 

Nhưng mỗi lần sư phụ một tay treo mình lên đánh, hắn lập tức rút lại cái ý nghĩ này, sư phụ làm sao có thể không đột phá nổi Trúc Cơ kỳ cơ chứ.

 

“Ta cảm thấy là, sư phụ đang luyện chế một món Bảo khí cường đại, bằng không sư phụ cũng sẽ không bế quan ở trong phòng luyện khí.”

 

Trong lúc mọi người đang thảo luận, cửa phòng luyện khí lặng lẽ mở ra, sắc mặt Từ Phàm tràn đầy bực bội đi ra, trong tay còn cầm mô hình một tiểu viện của nhà nông.

 

“Sư phụ, ngươi ra rồi.”

 

“Sư phụ, ngươi đói bụng không, ta đã làm món ngươi thích nhất này.”

 

“Sư phụ, con tiên hạc kia ta hầm cho sư tỷ rồi.”

 

“Sư phụ, ta Luyện Khí tầng thứ hai rồi.”

 

Nghe thấy lời của bốn đồ đệ, Từ Phàm lập tức thu lại khuôn mặt buồn rầu, vui vẻ ân cần hỏi han các đồ đệ.

 

Sư đồ năm người tề tụ tại phòng ăn, một bàn ăn mười người, bên trên bày đầy món ăn mà Từ Phàm thích, ở giữa còn một nồi tiên hạc hầm.

 

“Rất tốt, rất tốt, các ngươi có lòng rồi.”

 

Mọi người biến thành thùng cơm, cùng nhau ăn đồ ăn trên bàn.

 

Sau khi cơm nước no nê, cuộc trò chuyện bắt đầu bằng một ly trà thơm.

 

Bốn đồ đệ đều đang nói những chuyện xảy ra trong một năm này.

 

Từ Cương vẫn tu luyện bí pháp như trước, làm nhiệm vụ, lặp đi lặp lại như thế, duy trì Trúc Cơ sơ kỳ rất ổn định, điều này làm cho Từ Phàm rất vui mừng.

 

Một năm nay Từ Nguyệt Tiên tìm được hai nơi di tích, dựa vào bí thuật tự ẩn, lấy được một nơi, còn lại báo lên cho tông môn rồi.

 

Khi Từ Nguyệt Tiên ở trong di tích đó, đã nhận được toàn bộ chân truyền của một tu sĩ Hóa Thần kỳ đã tọa hóa, bây giờ trở thành người giàu có nhất trong bốn người.

 

Một năm nay Vương Hướng Trì rất ổn định, nếu không phải đang luyện kiếm thì cũng là đang chuẩn bị luyện kiếm, chỉ là dạo gần đây cha nương hắn đang ầm ĩ hòa ly, làm cho hắn rất đau đầu, nếu như thật sự hòa ly rồi, thì hắn phải đi rất xa mới có thể gặp được muội muội vừa mới chào đời.

 

Còn như Lý Tinh Từ, từ sau khi Từ Phàm dạy ảo thuật cho hắn, hắn liền đam mê hệ thống ảo thuật.

 

“Đều rất tốt, chẳng qua là nếu như Hướng Trì mà rảnh thì về nhà khuyên cha mẹ ngươi một chút, hòa ly không tốt cho con cái đâu.” Từ Phàm nói, trong lòng lại muốn biết một năm này cái tên Vương Vũ Luân kia đã xảy ra chuyện gì.

 

“Ừm, ta cũng không muốn bọn họ hòa ly, chỉ là kiểu như cha ta, ta vẫn thấy nên hòa ly.”

 

“Thực ra cha ta cũng là người bị hại, hắn cũng là vạn bất đắc dĩ.” Nói xong Vương Hướng Trì lại thở dài một hơi.

 

Sau khi tan cuộc trò chuyện, Từ Nguyệt Tiên nói với Từ Phàm: “Sư phụ, ta đã để một ít đồ trong bảo khố, ngươi xem có cần dùng đến không.”

 

Đây là đồ mà nàng lấy được khi thăm dò bí cảnh, lấy những đồ mà mình có thể dùng đến ra, còn lại đều đặt trong bảo khố.

 

“Được.”

 

Trong phòng ngủ, Từ Phàm nhìn phòng thời gian tự mình luyện chế ra, rên rỉ than thở.

 

“Mười triệu linh thạch một cân cát Không Gian, ai có thể dùng được đây chứ.”

 
Bình Luận (0)
Comment