“Toàn lực ra tay, nếu vẫn không thể đánh bại chí cao Nhân tộc thì chỉ có thể rút lui trước.” Phong Thần chí cao bình tĩnh nói, hai chí cao dị tộc được thuê không có yêu cầu liều mạng.
Thời Nguyên chí cao lợi dụng thần thông thời gian bóp méo không gian xung quanh, dẫn từng dòng hồng lưu thiên bảo đến nơi khác.
Hắn gật đầu nói: “Bây giờ thế cục rõ ràng không có lợi với chúng ta, tìm cơ hội phá vỡ vòng vây đi.”
“Tộc Phong Thần chúng ta mạnh thần thông tiễn thuật nhất, chỉ cần có thể tập trung khí cơ vào chân thân chí cao Nhân tộc, hắn ắt phải chết!” Phong Thần chí cao do dự một lúc rồi nói.
“Cần cái giá gì nói nhanh, nếu hai chúng ta thật sự bị chí cao Nhân tộc gần người thì ai cũng không đi được.” Thời Nguyên chí cao nhanh chóng nói.
“Ta cần bốn món Tiên khí để hiến tế, cộng thêm thời gian một khắc.” Phong Thần chí cao nói.
“Bốn món Tiên khí thì dễ, ta có thể lấy ra hai món, còn một khắc thì ta không chịu nổi.” Thời Nguyên chí cao nhìn ảo ảnh ngàn tay hùng hổ, lắc đầu nói.
Cục diện hiện tại giống như tổ hợp ba bộ đường dưới đối mặt với một tên trang bị đầy đủ lên đường trên một mình.
ADC nói với phụ trợ, ngươi giúp ta chống cự mười lăm phút, là ta có thể một mình giết chết tên đường trên đó ngay.
“Vậy ngươi hãy lấy ra hai món Tiên khí để ta phá vỡ phong ấn không gian này, tiện cho chúng ta chạy trốn.” Phong Thần chí cao nói.
“Cái này thì được.” Thời Nguyên chí cao lấy hai món Tiên khí không dùng ra.
“Nếu ta còn để các ngươi chạy thì ta sẽ mang họ của ngươi!” Trong tinh vực vang lên âm thanh của Từ Phàm.
“Gia tốc thời gian cho ta, ta muốn sử dụng đòn mạnh nhất để phá vỡ.” Phong Thần chí cao nhanh chóng nói.
Dưới sự oanh kích của hồng lưu thiên bảo, hắn cũng không chịu nổi bao lâu.
Vào thời khắc quan trọng hai người họ rất ăn ý, phát ra đòn mạnh nhất từ bốn món Tiên khí tế hiến.
Thế mà đúng là phá vỡ phong ấn không gian do Từ Phàm bày ra được.
Hai chí cao trực tiếp thuấn di bỏ chạy từ một khe hở.
Trong lúc nhất thời, trong khắp tinh vực chỉ còn lại Từ Phàm và ba tôn giả chí cao Nhân tộc của Nam Sơn giới.
“Không thoát được, các ngươi đều phải chết!”
Từ Phàm cũng lần theo dao động không gian do bọn họ rời đi, thuấn di đuổi theo.
“Đây có phải là xong chuyện rồi không?”
Ba người họ ngây ra rất lâu, Sơn Hải tôn giả mở miệng nói trước.
“Có lẽ là xong rồi, có thể dựa theo kế hoạch tiếp theo để bố trí đại trận tam giới hợp nhất.” Hồng Liên tôn giả nói.
“Tiện mang theo ý chí thiên đạo bản nguyên của Bắc Hải giới và linh khoáng Tiên khí đã chuẩn bị ra đi.” Thánh Hồn chí cao may mắn nói.
Nếu như ba người họ đều bị trấn áp thì khắp Nam Sơn giới sẽ toang.
Lúc này hai chí cao dị tộc chạy trốn trong tinh vực cảm nhận được Từ Phàm đuổi theo, họ liếc nhìn nhau rồi chia nhau ra chạy trốn.
“Chí cao Nhân tộc, lùi lại đi, các ngươi đã thắng rồi, ta sẽ không đặt chân đến phiến tinh vực này nữa.” Giọng Phong Thần chí cao vang lên.
“Không liên quan gì đến việc này, buff đã được thiết lập thì nhất định phải hoàn thành.”
Giọng điệu Từ Phàm rất kiên định, chuyện hắn không thể chịu đựng được là đánh mặt.
“Chúng ta có tốc độ tương đương, muốn đuổi kịp ta cần phải mất mấy trăm năm, ngươi hãy nghĩ lại xem có đáng giá không.” Phong Thần chí cao khuyên nhủ.
Quả thật trong lòng hắn hơi hoảng hốt, lỡ như chí cao Nhân tộc vẫn đuổi theo, với tốc độ như vậy, hắn sẽ không kiên trì được bao lâu.
Nửa năm sau, Từ Phàm trở về Nam Sơn giới.
Lúc này Nam Sơn giới đã dung hợp với hai giới khác, hình thể gấp ba lần so với ban đầu.
Từ Phàm vừa định tiến vào Nam Sơn giới thì nhìn thấy ba chí cao nghênh đón hắn.
Ba người họ đứng thành hàng, khom người hành lễ với Từ Phàm.
“Vạn Đạo đạo hữu, cảm ơn ngươi vì trước đó đã cứu viện.” Ba người họ cảm kích nói.
“Vậy các ngươi có đồng ý trả những thứ trước đó hay không.” Từ Phàm cười nói.
Một món Tiên khí không gian xuất hiện trong tay Hồng Liên tôn giả.
“Ý chí thiên đạo bản nguyên Nam Hải giới và linh khoáng Tiên khí đều ở bên trong.”
“Linh khoáng Tiên khí cần thời gian khai thác, cho nên đạo hữu cần phải đợi mấy trăm năm mới có thể khai thác xong linh khoáng Tiên khí này.” Hồng Liên tôn giả nói.
“Mấy trăm năm có thể khai thác xong một giới, các ngươi dùng thủ đoạn gì vậy.” Từ Phàm tò mò hỏi.
“Chủ yếu là thủ đoạn của đạo hữu dễ sử dụng, biết là người cần linh khoáng Tiên khí nên ý chí thiên đạo của Nam Sơn giới đã nắm lấy việc này.” Sơn Hải tôn giả cười nói.
“Vạn Đạo đạo hữu, ngươi bắt được hai chí cao dị tộc đó chưa?” Thánh Hồn tôn giả bên cạnh hỏi.
“Tất cả đều bị ta trấn áp rồi.”
Từ Phàm mở tay ra, có thêm bốn chùm sáng nho nhỏ, mỗi một chùm sáng đều phong ấn một chí cao dị tộc.
“Ta thấy đạo hữu cần linh khoáng Tiên khí, vậy có thể dùng linh khoáng Tiên khí đổi lấy hai chí cao Hắc Ngư Thần Bi trong tay đạo hữu không.” Hồng Liên tôn giả hỏi dò.
Từ Phàm suy nghĩ một lúc, trực tiếp ném ra một miếng ngọc giản.
“Các ngươi có thể lấy hai phần để đổi danh sách linh khoáng Tiên khí trong ngọc giản, hai chí cao dị tộc này sẽ thuộc về các ngươi.” Từ Phàm nói.
Ba người họ nhìn danh sách trong ngọc giản, biểu cảm hơi khiếp sợ.
“Đạo hữu muốn luyện gì à, sao lại cần số lượng linh khoáng Tiên khí nhiều như vậy!” Thánh Hồn tôn giả kinh ngạc nói.
“Luyện một chiếc thuyền lớn.” Từ Phàm nói đùa.
“Được, gom đủ những linh khoáng này cần trăm năm.” Hồng Liên tôn giả tính toán một lúc rồi nói.
Từ Phàm nhẹ nhàng bắn hai chùm sáng qua đó.
“Không nói chuyện với các ngươi nữa, ta muốn trở về Phi Vũ giới xem sao.”
Sau đó ba người họ đưa Từ Phàm đến Truyền ttrận vượt giới.
Từ Phàm trở lại Ẩn Linh đảo, pháp bảo truyền tin đã nhận được vô số tin tức.
“Sư phụ ngươi đã trở về rồi.”
Người đầu tiên xuất hiện trước mặt Từ Phàm là Từ Cương.
“Sao vậy, ta thấy tông môn cũng không có chuyện gì lớn mà.” Từ Phàm nói, vừa trở về thấy tất cả đều bình thường, cũng không hỏi Bồ Đào có xảy ra chuyện lớn gì không.
“Điều duy nhất làm ta bất ngờ chính là ngươi thăng cấp cảnh giới vô địch, nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn.” Từ Phàm nhìn Từ Cương cười nói, ai mà không có cơ duyên chứ.
“Sư phụ, núi Ngũ Sắc đã nhận ta làm chủ.” Từ Cương nói.
Phải biết rằng trong Ẩn Linh môn, thánh địa tu luyện núi Ngũ Sắc là nơi có cấp bậc cao nhất trong đó.
“Đó là cơ duyên của ngươi, mất thì mất thôi.” Từ Phàm không thèm để ý nói.
Trước mắt lấy tình hình tu luyện của đệ tử lâm môn để xem xét, núi Ngũ Sắc này được xem là thêu hoa trên gấm.
Chỉ cần chi tiêu nhiều hơn chút, không còn nữa thì không còn nữa thôi.
“Trong núi Ngũ Sắc là một bộ truyền thừa, tu luyện đến bước cao thâm, thành tựu Đại La dễ như trở bàn tay.”
“Chỉ là núi Ngũ Sắc có tổng cộng năm ngọn núi, gom đủ rồi mới có thể đạt được truyền thừa nguyên vẹn.” Trên mặt Từ Cương lộ ra vẻ không vui.
Hắn vốn không muốn truyền thừa gì cả, đi theo sư phụ kiểu gì hắn cũng sẽ có.
“Ngươi có biết lai lịch của núi Ngũ Sắc này không?”
Hai người họ trở về tiểu viện, Từ Phàm hỏi.
“Tiên thiên chí bảo, núi Ngũ Sắc bị một Tiên Đế phân thành năm phần truyền lại, khắc truyền thừa của bản thân sau đó để nó lưu lạc.”
“Sau khi gom đủ thì có thể có được bí mật của Tiên Đế.” Từ Cương gãi đầu nói.
Hắn vốn không có hứng thú với thứ này.
“Cứ giữ lại đi, trước mắt vẫn là có lợi.” Từ Phàm suy nghĩ nói.
Đồ đệ ngốc của mình đi theo bên cạnh mình nhiều năm, mặc dù phúc duyên thâm hậu nhưng vẫn luôn ở bên cạnh mình thì không có cơ hội để phát động.
Lần này có lẽ nên bổ sung toàn bộ rồi.