Chương 885: Nhiếp chính Trưởng công chúa
Chương 885: Nhiếp chính Trưởng công chúa
“Lúc vừa mới lấy được quả trứng rồng kia, vi sư còn chưa đến Đại Thừa kỳ.”
“Khi quay đầu nhìn lại quả trứng rồng này lần nữa thì vi sư đã trở thành Đại Thừa chí cao, loáng thoáng cũng có thể cảm giác được một chút.”
“Khí vận thiên địa trong người, không biết khi con Long Thú này đi ra sẽ là phúc hay họa.” Từ Phàm ngẩng đầu nhìn lên quả cầu ánh sáng nói.
Những thứ này đối với Từ Phàm mà nói đều chỉ là vấn đề nhỏ, hai nhân vật chính bật hack như thế hắn còn thu, nào có đạo lý không thu con Long Thú nhìn qua có vẻ khá phiền toái này được.
“Bồ Đào, hãy phân giải mười vạn tiên ngọc, đưa Tiên Linh chi khí vào trong tiểu thế giới này, ta thấy con Long Thú này có khẩu vị rất lớn.” Từ Phàm cảm thụ tốc độ quả cầu ánh sáng hấp thu Tiên Linh chi khí rồi nói.
“Tuân lệnh chủ nhân.” Giọng nói của Bồ Đào vang lên.
“Chờ sau khi Long Thú ra đời, trước tiên đừng mang ra khỏi tiểu thế giới, ta phải che giấu chuỗi nhân quả trên người nó trước đã.” Từ Phàm nói.
“Đã rõ thưa sư phụ.”
“Đúng rồi, Thiên Dựng Thú mà ngươi muốn, hai sư chất kia của ngươi đã bắt được trong tiểu thế giới Trung Thiên, trước mắt đang trên đường trở về.”
“Vậy mà đã bắt được, ta còn nghĩ qua một thời gian ngắn lại đi một chuyến nữa chứ!” Từ Nguyệt Tiên kinh hỉ nói, mặc dù bây giờ nàng đã có cây Thông Linh nhưng Thiên Dựng Thú đối với nàng vẫn rất quan trọng.
“Sau khi trở về ngươi phải khen thưởng hai sư chất của ngươi thật tốt mới được.”
“Vì giúp ngươi bắt Thiên Dựng Thú mà bọn họ đã hao tốn thời gian mười năm ở Tiểu Trung Thiên giới giới kia.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Chờ sau khi bọn họ trở về, ta nhất định sẽ cảm ơn bọn họ thật tốt.” Từ Nguyệt Tiên nói, nếu như trước kia nàng không có thứ gì tốt để thưởng cho hai vị sư chất thì bây giờ nàng đã có.
Từ Phàm gật đầu một cái, sau đó hóa thành linh quang tiêu tán trong tiểu thế giới này.
Mà lúc này, từng luồng từng luồng Tiên Linh chi khí tinh thuần phun ra từ khắp các phương hướng trong tiểu thế giới.
Sau đó hướng về phía cây Thông Linh và quả cầu ánh sáng lớn nhất ngưng tụ lại.
Trên cự hồ mười vạn dặm, Từ Phàm tìm được người anh em tốt của mình đang câu cá.
“Gần trăm năm qua, Từ đại ca chăm chỉ hơn rất nhiều so với trước kia, số lần đến tìm ta câu cá đã ít lại càng ít.”
“Vì tông môn, Từ đại ca đã cực khổ rồi!” Vương Vũ Luân đang câu cá, vừa nói vừa đưa qua một ly nước trái cây.
Tinh ở bên cạnh Vương Vũ Luân thì đang ôm một thùng nước trái cây uống như điên.
Giống như mới vừa thực hiện đồ uống tự do vậy.
“Từ bá bá tới, thời gian dài như vậy cũng chưa từng thấy qua ngươi.” Tinh híp mắt cười nói.
“Hẳn là ngươi đã cảm nhận được, gần đây ta vẫn luôn thăng cấp toàn bộ tông môn chúng ta.” Từ Phàm mỉm cười nói.
“Mấy thập niên trước, ta cảm thấy dưới lòng đất tông môn có thứ gì đó rất cường đại, có phải Từ bá bá luyện chế hay không?” Tinh ngẩng đầu hỏi.
“Đó là hạch tâm tông môn, chờ nó phát động sẽ lợi hại hơn.”
Từ Phàm vừa dứt lời bèn lấy cần câu từ trong giới chỉ không gian ra, ngồi xuống bên cạnh Vương Vũ Luân, cũng bắt đầu câu cá.
“Gần đây có thu hoạch gì không?” Từ Phàm cười hỏi.
“Đa phần đều là một số công pháp truyền thừa và đan dược dùng để tu luyện, pháp bảo cấp bậc Đạo khí cũng có mấy món.”
“Trong đó có mấy bộ công pháp truyền thừa tương đối thần kỳ, Từ đại ca có thể xem một chút.” Vương Vũ Luân lấy ra mấy cái ngọc giản.
Từ Phàm cầm lấy nhìn một lượt, vẻ mặt bắt đầu trở nên kỳ quái.
“Bách Hành Thú quyết, Đồng Dương Lực quyết, Thập Lục Biến Âm Thú công, Tỏa Dương Như Ý Thần công...”
“Cũng rất ghê gớm, vậy mà không hề có một bộ công pháp bình thường nào.” Từ Phàm cười ha hả.
“Có điều đại đạo pháp tắc ẩn chứa trong những công pháp truyền thừa này vẫn rất đáng giá nghiên cứu.”
“Uy lực coi như không tệ, lát nữa ta sẽ bảo Bồ Đào để những công pháp truyền thừa này vào trong Tàng Kinh các.”
Từ Phàm vừa nói vừa gắn mồi vào lưỡi câu, bắt đầu câu cá.
“Từ đại ca.” Vương Vũ Luân đang câu cá đột nhiên gào lên.
“Sao thế?”
“Ta mơ tới thê tử kiếp trước của ta.” Vương Vũ Luân nhẹ giọng nói.
“Là người ta gặp lúc trước sao?” Từ Phàm hơi sững sờ hỏi, hắn nhớ lại chuyện cũ trước đây, bản thân đã phải bỏ ra ngàn năm tuổi thọ mới có thể đổi người anh em tốt của mình trở về.
“Không phải, là một người khác.” Vương Vũ Luân có hơi phiền não nói, dường như mình rất hay gặp phải loại chuyện như thế này, việc này đối với người một lòng một dạ mà nói là rất thống khổ.
“Tranh thủ thời gian nói ta nghe xem!” Từ Phàm bày ra vẻ mặt háo hức ăn dưa, sâu trong nội tâm còn có chút hưng phấn.
“Ta mơ thấy vị thê tử kia của ta, là Nhiếp chính Trưởng công chúa của một Tiên triều.”
“Cậu em vợ kia của ta chính là người đứng đầu của Tiên triều kia, trong giấc mơ ta cảm thấy Tiên triều kia rất lợi hại.”
“Cậu em vợ xung phong ở phía trước, Nhiếp chính Trưởng công chúa thì xử lý nội vụ ở phía sau, chiếm lĩnh một chỗ thế giới Đại Thiên, sở hữu vô số thế giới Trung Thiên, khí vận của vạn giới trong người, không phá không diệt.”
“Mặc dù đây cũng chỉ là một giấc mơ, nhưng trong cõi u minh ta cảm giác Tiên triều kia vẫn còn tồn tại.” Vương Vũ Luân nhớ lại nói.
“Vậy Tiên triều kia tên là gì?” Từ Phàm hỏi.
“Tiên triều Đại Chu, hơn nữa trong giấc mơ sau cùng của ta, dường như ta cảm nhận được vị Trưởng công chúa kia đã cảm giác được sự tồn tại của ta.” Vương Vũ Luân nói, vẻ mặt có một chút bất đắc dĩ.
“Tiên triều Đại Chu à? Có cơ hội ta sẽ hỏi thăm giúp ngươi.”
“Mệnh cách trên người ngươi càng ngày càng phập phồng lợi hại, ta cảm thấy bây giờ có vẻ có hơi không ép được.” Từ Phàm khoác một tay lên vai người anh em tốt của mình.
Khi thì nhảy lên, khi thì an tĩnh, Từ Phàm cảm thấy lấy tu vi cảnh giới trước mắt của bản thân không thể áp chế nổi nữa.
“Ngươi có nói chuyện này với em dâu hay không?” Từ Phàm lại hỏi.
“Có nói, cũng đã làm phu thê nhiều năm như vậy, hiện tại Thiến Nhi cũng đã nghĩ thoáng, Thiến Nhi để cho ta cứ thuận theo tự nhiên là được.”
“Xem như thê tử lai lịch rất lớn kiếp trước có thật sự tìm tới cửa, thì cứ nói rõ ràng tình huống rồi để nàng đưa ra lựa chọn thôi.” Vương Vũ Luân nói.
“Vậy thì vì sao trông ngươi còn có vẻ rầu rĩ không vui?”
“Thiến Nhi lý giải thì lý giải đấy, nên tức giận vẫn cứ tức giận, đã rất lâu ta không về nhà rồi!” Vương Vũ Luân thở dài kể.
“Cái mệnh cách này của ngươi, sớm thẳng thắn cũng tốt, bằng không phía sau cũng sẽ có lúc huynh đệ không che giấu được cho ngươi.” Từ Phàm nói.
Hắn không phải nói đùa, mệnh cách người anh em tốt của hắn quả thật sắp ép không được nữa.
“Nếu như Từ đại ca muốn an ủi ta vậy thì ở lại đây câu cá với ta thêm một chút đi.”
“Ta cảm thấy sau khi phi thăng Tiên giới, có lẽ ta sẽ không có được thời gian yên bình như thế nữa.” Vương Vũ Luân nói.
“Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không ai có thể quấy nhiễu cuộc sống của ngươi.”
Nói đùa, người anh em tốt của hắn chính là đối tượng phải bảo vệ nhất của Ẩn Linh môn.
“Đa tạ Từ đại ca.”
Cuối cùng hai người yên tĩnh bắt đầu câu cá.
“Đáng tiếc khi hồi đó gặp nhau, thực lực của ta nhỏ yếu, không thể nhìn ra chỗ hi hữu trong mệnh cách của ngươi, bằng không...” Từ Phàm nói với vẻ hơi tiếc nuối.
“Từ đại ca không nên nói như vậy, dù ban đầu có biết thì người ta thích nhất vẫn là Thiến Nhi.” Vương Vũ Luân nói với giọng tràn đầy thâm tình.
“Thật là đa tình mà!” Từ Phàm không khỏi cảm khái.
Ngay lúc hai người nói chuyện, lưỡi câu của Vương Vũ Luân trầm xuống, trực tiếp rơi lên một viên Linh Châu.
“Đây là Thiên Huyễn châu, dùng để ghi chép đồ vật, ta từng nhìn thấy trong Tiên giới.”
Từ Phàm vừa dứt lời lập tức cầm lấy Thiên Huyễn châu, tiện tay chiếu nội dung bên trong ra.
Chỉ thấy một cái màn hình ánh sáng to lớn xuất hiện ở trước mặt hai người.