Chương 886: Tiên triều Đại Chu
Chương 886: Tiên triều Đại Chu
Một màn hình khổng lồ được mở ra, hiện ra trước mắt hai người họ là một đội quân to lớn của Tiên triều ở tinh vực.
Dưới sự lãnh đạo của một nam tử mặc chiến giáp hoa văn rồng, đội quân đó đã chinh chiến trong các Tiên giới lớn.
Long tộc, Linh tộc, Thiên Uyên, Quỷ Thần và nhiều chủng tộc quen thuộc khác nhau trong ba ngàn thế giới, hầu như đều đã từng chiến đấu với đội quân này.
“Từ đại ca, người chỉ huy đội quân kia có phải là thánh giả Đại La không?” Vương Vũ Luân kinh ngạc thốt lên, bởi vì hắn đã nhìn thấy những vị thánh giả Đại La đó đã đi vào dòng sông thời gian để hồi sinh những người lính đã chết sau cuộc chiến.
“Cảnh giới của người đó có thể còn cao hơn cảnh giới của thánh giả Đại La,” Từ Phàm nói.
Đội quân loài người này chỉ chiến đấu với những chủng tộc lớn, dường như đã đạt được mục đích của mình và dưới sự lãnh đạo của Nam tử mặc bộ giáp có hoa văn rồng, họ đã trở về nơi họ đang ở - quê hương tiến giới.
Trong tinh vực to lớn và sâu thẳm, những chiếc tiên hạm khổng lồ như một thế giới nhỏ xếp hàng chỉnh tề.
Dưới sự dẫn dắt của chiếc long chu khổng lồ đầu tiên như thế giới Trung Thiên, nhanh chóng đi đến một nơi nào đó trong tinh vực.
Nơi long chu đi qua, có một linh khí ngưng tụ thành một con đường to lớn để tiên hạm phía sau nhanh chóng đi theo.
Không biết đã ra khơi được bao lâu, chiếc long chu bắt đầu giảm tốc độ và cập bến trên một cái sân khổng lồ.
Tất cả các tiên hạm đều cập bến một cách có trật tự, sau đó một lượng lớn quân đội từ các tiên hạm đổ ra và nhanh chóng xếp hàng cái sân khổng lồ.
Có hàng trăm triệu trong nháy mắt đảo qua.
Tất cả binh lính của quân đội Tiên triều đều đưa mắt nhìn con long chu một cách cuồng nhiệt.
“Trời, bất kỳ binh lính nào cũng có tu vi Chân Tiên kỳ đỉnh phong!” Vương Vũ Luân kinh ngạc đến mức không biết phải diễn đạt thế nào.
“Nếu ngươi nhìn kỹ lại, Tiên khí của bọn họ đều là một bộ hoàn chỉnh.” Từ Phàm cũng sửng sốt, sau đó nhìn về phía anh em tốt bên cạnh.
Trong màn hình khổng lồ vẫn còn những hình ảnh khác, ngay sau khi tất cả các đội hình quân đội hoàn thành.
Dưới sự dẫn dắt của Nam tử cao to mặc áo giáp, toàn bộ binh lính đều hô to.
“Tiên triều Đại Chu, vạn cổ bất hủ!”
“Ngự Long thiên đế, uy chấn vạn giới!”
Lúc này, màn hình thay đổi, ở trung tâm của bục lớn, có một nữ tử cao gầy mặc tiên bào đỏ tươi và có hoa văn chín con phượng hoàng.
Một đôi mắt chứa đựng sự uy nghiêm tối cao, dường như trời đất đều đã khuất phục dưới chân nàng.
Đôi mắt chứa đựng sự uy nghiêm tối cao ấy, lúc này chứa đầy sự vui mừng thanh thản và nhìn về nơi cao nhất của chiếc long chu.
Nam tử mặc chiến giáp long văn bước ra khỏi bậc thang ngưng tụ từ pháp tắc đại đạo tinh vực.
Vẻ mặt lộ rõ vẻ vui mừng nhìn về phía nữ tử đứng ở bục lớn kia.
“A tỷ, ta về rồi.”
Giọng điệu thân thiết, giống như một đứa trẻ ở ngoài chơi bời cả một ngày rồi về nhà gọi mẹ, con đói rồi.
“Bệ hạ chiến đấu vì Tiên triều, trên đường đã chịu nhiều cực khổ rồi.” Nữ tử mỉm cười và giúp nam tử mặc chiến giáp hoa văn rồng sửa sang lại dáng vẻ.
“A tỷ ở phía sau trấn giữ, mới là cực khổ nhất.” Nam tử mặc áo giáp hoa văn rồng cười nói.
“Chúng ta trở về Tiên triều Đại Chu trước, các binh sĩ đã cùng ngươi chiến đấu vẫn đang chờ ban thưởng.”
“Vâng.” Cuối cùng, nam tử mặc chiến giáp hoa văn rồng nhìn thị vệ bên cạnh.
“Các bộ trở về Tiên triều Đại Chu theo thứ tự và tập hợp ở Tiên đài đại đạo.”
Tiếng nói của thị vệ đã lan ra khắp bục lớn.
Đến đây, màn hình biến mất, và Thiên Huyễn châu cũng mất đi linh lực của nó.
Hai người một hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại, trong đầu vẫn lóe lên, hình ảnh đạo quân này chinh chiến tứ phương.
“Vũ Luân, không hổ là ngươi!”
“Vốn tưởng rằng Hướng Trì có cha vợ là thánh giả Đại La đã là rất lợi hại rồi, nhưng hoàn toàn không ngờ ngươi trực tiếp huấn luyện con trai của mình siêu đến mức ngay cả cái bóng cũng không thế chạm vào.” Từ Phàm vỗ vai người anh em tốt và nói một cách hưng phấn.
“Từ đại ca, ta có thể khẳng định rằng nữ tử đó chính là vợ của ta ở kiếp trước, giọng nói và dáng vẻ tôi thấy trong mơ cũng giống như lúc nãy.”
Vương Vũ Luân cũng không biết bây giờ mình cảm thấy thế nào, vì kiếp trước hắn lại là chồng của Nữ tử kia.
Bản thân ở kiếp trước phải xuất đến mức nào thì mới xứng với nàng.
“Đúng vậy, sau này khi chúng ta đến Tiên giới thì tìm xem Tiên triều Đại Chu ở đâu.”
“Khi Ẩn Linh môn gặp phải họa diệt môn, ta sẽ dẫn cả tông môn và ngươi cùng đi nương nhờ Tiên triều Đại Chu.” Từ Phàm nói đùa.
“Từ đại ca đừng đùa nữa, ta chỉ là một tên cặn bã thậm chí còn không phải là bất tử chân chính, làm sao có thể xứng với nhiếp chính Trưởng công chúa của Tiên triều Đại Chu.” Vương Vũ Luân lắc đầu nói, so với việc trèo cao để với tới vị Trưởng công chúa để có một cuộc sống phú quý, thì hắn vẫn thích sống cuộc sống ẩn dật với Thiến Nhi của hắn hơn.
“Đừng nản chí, mọi thứ đều sẽ từ từ phát triển, sau khi nương tựa, với thực lực của Tiên triều Đại Chu, cho dù có là đẩy thì cũng sẽ đẩy ngươi lên đến cảnh giới thánh giả Đại La.”
“Khi đó, ngươi sẽ là phò mã quyền lực nhất của Tiên triều Đại Chu.” Từ Phàm cười nói.
“Từ đại ca, đừng cười nhạo ta nữa, những việc như vậy thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.” Vương Vũ Luân với giọng điệu rất thẳng thắn.
“Hãy suy nghĩ đến những việc sẽ xảy ra sau này, nếu sau này thật sự gặp vị Trưởng công chúa này, thì ngươi định làm gì?” Từ Phàm nghiêm nghị nói.
Vương Vũ Luân gật đầu.
Lúc này, Tinh - người đang điên cuồng khoe nước trái cây, đột nhiên ngẩng đầu lên và nói.
“Trước kia ta đã từng gặp nữ tử này, hình như là mẹ dẫn ta cùng đi gặp.”
“Lúc đầu, bữ tử này muốn phong bọn ta làm thần thú hộ quốc, cuối cùng bị mẹ ta từ chối, nhưng vẫn nhận được một phần thưởng.” Tinh cau mày, cố gắng nhớ lại và nói.
“Sau đó thì sao?” Cả hai người đều nhìn về phía Tinh.
“Sau khi rời đi mẹ nói với ta, dặn ta phải nhớ kỹ nơi này, sau này khi nào cảm thấy chán thì có thể làm thần thú ở Tiên triều này một thời gian.” Cuối cùng Tinh cũng nhớ ra.
“Vậy ngươi có biết Tiên triều Đại Chu ở đâu không?” Từ Phàm hỏi.
“Không biết, chắc là phải đợi ta lớn hơn một chút thì mới biết đi.” Tinh vừa nói vừa cầm một thùng nước trái cây và bắt đầu một uống! Ực! Ực!
Hai người liếc nhìn Tinh tự do uống nước trái cây, quay đầu lại và bắt đầu câu cá.
“Vũ Luân, ngươi đã tính đến chuyện sinh thêm vài đứa con chưa?”
“Ta có một sợi bản nguyên đại đạo sinh dục, sau này ngươi muốn có hàng trăm hàng ngàn đứa con cũng không thành vấn đề.” Từ Phàm đột nhiên nói.
Với kiểu gen tốt như vậy mà chỉ sinh ba đứa con thì quả thật có hơi phí.
Vương Vũ Luân nói: “Ta đã nghĩ về điều đó trước đây, định từ bỏ nếu sau một thời gian cố gắng mà không có thai.”
“Vậy ngươi còn muốn không?”
“Không muốn nữa, cứ như vậy đi.”
“Hướng Trì và Tinh Từ thành ra như vậy, thực ra ta cũng phải chịu trách nhiệm.” Vương Vũ Luân thở dài rồi nói.
“Ngươi có trách nhiệm gì? Bỏ qua thân phận của hai con dâu, họ đều đến với nhau vì tình yêu chân chính.”
“Ngươi tình ta nguyện, cùng lắm thì thế lực của bên nữ lớn hơn một chút, chúng ta cũng không yếu mà!” Từ Phàm nói.
“Nhưng cuối cũng vẫn yếu hơn một chút, dù là phàm giới hay tu Tiên giới, đều coi trọng việc môn đăng hộ đối.”
“Người làm cha như ta thật vô dụng, sau khi gặp được tình yêu đích thực, còn bị người ta nói là trèo cao.” Vương Vũ Luân bất lực nói.
“Đừng nghĩ như vậy, ngươi là huynh đệ của Từ Phàm ta, cả tông môn đều là hậu thuẫn của ngươi.”
“Ẩn Linh môn trong tương lai sẽ ngày càng mạnh, mạnh đến độ làm cho những người nghĩ rằng họ đang trèo cao, lại đang đứng trên đỉnh của Tiên giới.”
Trong giọng điệu của Từ Phàm chứa đầy sự tự tin.