Chương 888: Trở ngại của la bàn vận mệnh
Chương 888: Trở ngại của la bàn vận mệnh
Lúc Hùng Lực trở lại tông môn đã là ba ngày sau.
“Bồ Đào, giúp ta mở một truyền tống trận đi Thánh địa Ôn Tuyền Thánh Dược.” Hùng Lực yếu ớt nói.
Trên đường trở về mặc dù không có nguy hiểm, nhưng vì một quyền hắn chịu cuối cùng kia, thương thế có chút nghiêm trọng.
Mặc dù không thương tổn tới bản nguyên, nhưng lại hao tổn tâm thần cực lớn, cho nên hắn cấp bách cần nghỉ ngơi.
Một linh quang xuất hiện trước mặt Hùng Lực, bắt đầu vẽ nên Truyền tống trận như một ngòi bút.
Phác hoạ truyền tống trận xong, Hùng Lực đã không thể chờ được nữa bước vào.
Thánh địa Ôn Tuyền Thánh Dược được tộc Thỏ Ngọc Quang xây dựng bên trong Ẩn Linh môn, mặc dù có mang tên là Thánh địa, nhưng cũng không khác quá lớn với Điều Dưỡng quán trước kia.
Chỉ là Ôn Tuyền Thánh Dược càng thích hợp chữa thương dưỡng thần hơn.
Một tiểu thế giới độc lập hơn trăm trượng vuông, cảnh xung quanh đẹp như tranh vẽ, trung tâm có một chỗ ôn tuyền thánh dược ba trượng vuông.
Hùng Lực tháo xuống trang bị, bước vào trong ôn tuyền, thở nhẹ ra một hơi.
“Không cần phái thỏ ngọc tới vật lý trị liệu cho ta, để chính ta ở chỗ này tĩnh dưỡng một lát là được.” Hùng Lực nói.
“Đã hiểu.” Một âm thanh trong trẻo mềm dẻo vang lên.
Lúc này, pháp bảo truyền tin vang lên.
“Kết nối.” Hùng Lực cũng lười xem xét là ai muốn trò chuyện với hắn.
“Hùng Lực, ngươi không sao chứ?” Trong máy truyền tin vang lên âm thanh đầy quan tâm của Vương Vũ Luân.
“Tạ ơn trưởng lão quan tâm, không có gì đáng ngại.” Giọng điệu Hùng Lực còn có chút suy yếu.
“Lúc đó ta không nhìn thấy, nếu phát hiện sớm một chút ta đã ngăn cản Tinh rồi.” Giọng điệu Vương Vũ Luân có chút áy náy.
“Không sao, không sao. Ta chủ tu đạo Luyện Thể, một quyền kia mặc dù mạnh ta vẫn có thể chịu được.” Hùng Lực cười nói.
Một truyền tống trận nho nhỏ xuất hiện trong tay Hùng Lực.
Một bình ngọc nhỏ từ trong truyền tống trận hiện ra.
“Đây là Nội Thánh đan, thánh dược trị liệu nội thương.”
Hùng Lực từ trên truyền tống trận gỡ xuống bình Nội Thánh Đan kia.
“Trưởng lão khách khí, thật ra nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.” Hùng Lực ngại ngùng nói. Hắn mở bình ra nhìn một chút, vẫn là mười viên Nội Thánh đan đầy bình.
Thứ này này không chỉ có thể liệu nội thương, cũng có thể nâng cao một chút công pháp luyện thể, với hắn mà nói là đan dược trị thương tốt khó có được.
“Coi như là ta thay Tinh bồi tội.” Vương Vũ Luân áy náy nói.
“Để trưởng lão tốn kém rồi.” Sau khi hai người khách khí một hồi cũng ngắt kết nối trò chuyện.
Trong không gian trong lòng đất, Bồ Đào đang cùng Đề Tử đồng bộ kho số liệu.
Lúc này Đề Tử giống như một đứa trẻ bi bô tập nói, vừa gọi Bồ Đào ca ca, vừa hỏi đủ loại vấn đề.
“Bồ Đào ca ca, tại sao phải cùng ta đồng bộ kho số liệu?”
“Những này tin tức đều là dùng để làm gì?”
“Khi nào chủ nhân mới đến xem chúng ta?”
Bồ Đào nhìn tiểu gia hỏa vừa ra đời không bao lâu này, không khỏi có chút hâm mộ.
Ta đi theo chủ nhân nhọc nhằn khổ sở phát triển nhiều năm như vậy, thật vất vả mới phát triển đến loại trình độ này.
Nghĩ đến trước đây, đơn vị chịu tải chủ thể của nó vẫn là dùng Hồn Thiết luyện chế ra.
Tiểu gia hỏa này thì tốt rồi, khởi bước chính là Tiên khí, sau này theo chủ nhân quật khởi, nói không chừng sẽ trở thành tồn tại Tiên thiên linh bảo gì kia.
“Chủ nhân để ngươi trở thành khí linh của trung tâm cả Ẩn Linh đảo, đây là nhìn trúng ngươi, ngươi ra đời chính là vì toàn bộ Ẩn Linh đảo.”
“Ngươi nhất định phải hết sức chú ý, một sai lầm xíu xiu cũng không được phép xảy ra.” Bồ Đào nói.
“Ta biết rồi.” Đề Tử nói.
“Tốt, tiếp đến ta sẽ nói với ngươi một chút về những hạng mục công việc quan trọng bên cạnh chủ nhân.”
Sau đó Bồ Đào bắt đầu đồng bộ kho số liệu tư nhân của Đề Tử cho nó.
Bên trong tất cả đều là một vài thói quen cá nhân của Từ Phàm, không có trong kho số liệu lớn.
Ngay lúc hai Linh trí đang trò chuyện, bóng dáng Từ Phàm cũng xuất hiện tại nơi trung tâm Ẩn Linh đảo.
“Chủ nhân, hiện tại Đề Tử đã hoàn toàn đồng bộ kho số liệu, đang tiêu hóa tiếp nhận.” Giọng Bồ Đào vang lên.
“Chào chủ nhân.” Giọng nói có chút thẹn thùng của Đề Tử vang lên.
“Sau này ngươi phải học tập Bồ Đào ca ca của tốt đấy.” Từ Phàm gật đầu nói.
“Tuân lệnh chủ nhân.”
Sau khi Từ Phàm tại nơi trung tâm ưu hóa một pháp trận trung tâm liền về lại trong tiểu viện.
Trong lương đình của tiểu viện, Từ Phàm bưng trà Thiên Băng Hoa lên thưởng thức một ngụm.
“Lành lạnh, mát mát, mang theo một chút ngọt, không tệ không tệ.” Từ Phàm đặt chén trà xuống cười nói.
“Mộng Hoa tiền bối đã nói với đồ nhi nhiều lần, muốn mời sư phụ cùng nhau đi du thưởng chốn Tiên cảnh nơi ngoại giới Luân Hồi.”
“Không biết khi nào sư phụ đi ngoại giới Luân Hồi ứng hẹn.” Lý Tinh Từ vừa pha trà cho Từ Phàm, vừa cười hỏi.
“Không đi, vi sư vừa đi ngoại giới Luân Hồi là đều cảm giác có người nhìn ta chằm chằm.”
“Thông thường trong tình huống vi sư có loại cảm giác này, người nhìn chằm chằm vi sư kia nhất định là tồn tại rất kinh khủng.” Từ Phàm lắc đầu nói.
Bối cảnh của con mẫu long kia quá mức thâm hậu, Từ Phàm cũng không kiến nghị giao hảo, nhưng nếu là không rõ ràng quá mức thì sẽ dễ xảy ra vấn đề.
Huống hồ Từ Phàm lại không có quá nhiều hảo cảm với Long tộc.
“Lúc đồ nhi lại đi ngoại giới Luân Hồi sẽ trả lời lại cho nàng.” Lý Tinh Từ có chút đáng tiếc nói.
“Ngươi đổi cách nói, nói là vi sư gần đây đang bế quan.” Từ Phàm nghĩ một hồi nói.
“Được thôi.”
Sau khi Lý Tinh Từ rời đi, Từ Phàm nhìn đám mây Hùng Nhị giữa bầu trời lâm vào trong trầm tư.
Càng gần tới lúc tông môn phi thăng, hắn lại càng cảm thấy có một loại cảm giác chẳng lành.
Từ Phàm nhẹ vung tay lên, trên không tiểu viện xuất hiện bản đồ Tinh vực lấy Phi Vũ giới làm trung tâm.
Hắn càng nhìn bản đồ càng cảm thấy không thích hợp, hắn nhẹ vươn tay vẽ lên một con đường từ Phi Vũ giới hướng về Mộc Nguyên Tiên giới.
Nhưng ngón tay hắn mới từ Phi Vũ giới vẽ ra không bao xa đã bị một luồng sức mạnh vô hình cản trở.
Càng cưỡng ép đột phá điểm kia, lực cản lại trở nên càng lớn.
Phía sau Từ Phàm xuất hiện la bàn vận mệnh, một đường nhân quả gần như không nhìn thấy, liên tiếp từ trên người Từ Phàm toả ra nơi hư không.
Theo sự xuất hiện của la bàn vận mệnh, khí vận công đức trên người Từ Phàm tiêu hao với tốc độ kinh người.
Từ Phàm nhanh tán đi la bàn vận mệnh phía sau cùng bản đồ sao trên không, có chút đau lòng cảm nhận khí vận công đức bản thân uẩn hàm.
“Có vẻ như dọc theo con đường này không phải rất an toàn.” Từ Phàm sờ cằm nói.
“Sau khi tổng thể Ẩn Linh đảo thăng cấp đã không sợ Kim Tiên bình thường. Có thể khiến cho vận mệnh chi lực hiển hóa đến ngăn trở ta, nhất định cũng đã vượt qua trình độ uy hiếp Kim Tiên.” Từ Phàm trầm tư nói.
“Đến lúc xuất phát lại dự đoán tuyến đường an toàn, thật sự không được thì sẽ đem buộc đồ tôn ở bên người, lúc gặp được nguy hiểm trực tiếp mở ra cánh cửa phi thăng cỡ lớn nối thẳng lên Tiên giới.”
“Cùng lắm thì sau này làm công cho đồ tôn một khoảng thời gian.” Từ Phàm suy nghĩ một biện pháp vẹn toàn cả đôi bên.
Lúc này giọng Bồ Đào vang lên.
“Chủ nhân, Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực tới nhận khen thưởng, ngài cần đơn độc truyền đạo giải thích nghi hoặc mười ngày.”
Bồ Đào mới vừa nói xong, tin tức từ Từ Nguyệt Tiên liền đến.
“Sư phụ, có thể nể tình ta đổi mười ngày thành một tháng được không?” Từ Nguyệt Tiên khẩn cầu nói.
“Vừa vặn gần đây rảnh rỗi không có việc gì làm, một tháng thì một tháng.” Từ Phàm cười trả lời, đều là đồ tôn ngoan của mình, dạy nhiều thêm một khoảng thời gian cũng không lỗ.
“Bảo bọn họ đi đạo trường nhỏ số ba tại chủ phong chờ ta.” Từ Phàm phân phó.
Chủ phong có phân chia đạo trường lớn nhỏ, đạo trường nhỏ xếp hạng mười vị trí đầu đều là Từ Phàm dùng kinh văn đại đạo giữ lại đạo vận, cực kỳ thích hợp tu luyện cùng truyền đạo.