Chương 889: Thỉnh cầu từ Mộng Hoa
Chương 889: Thỉnh cầu từ Mộng Hoa
Đạo trường nhỏ số ba chủ phong, Từ Phàm mặt đầy thân thiết nhìn hai đồ tôn ngoan này của mình.
“Bái kiến sư tổ.” Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực mặt đầy phấn chấn nói.
Phải biết đạo trường nhỏ trước số năm ở chủ phong, một ngàn đệ tử đứng đầu có biểu hiện xuất sắc trên bảng điểm tích luỹ, mỗi ba năm mới có một danh ngạch, một lần chỉ có thời gian mười ngày.
Hai người bọn họ ở đây tiếp nhận sư tổ truyền đạo, tương đương với một người dùng trọn ba danh ngạch, điều này đương nhiên khiến cho bọn họ vô cùng phấn khích.
“Đứng lên đi.” Từ Phàm cười ha ha nói, ánh mắt vẫn là quan sát kỹ càng hai đồ tôn này.
“Không tệ, khoảng thời gian này các ngươi tiến bộ cũng rất nhanh, đến loại trình độ này, ở giới này thật sự đã không có gì tốt để dạy nữa.”
“Vậy nên một tháng này, bản sư tổ sẽ sửa sang lại con đường đại đạo sau này cho các ngươi.” Từ Phàm nhìn hai đồ tôn này của mình nói.
Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực gật đầu lia lịa, điều muốn nghe bọn họ khi tới đây không phải chính là điều này sao!
“Trước tiên nói các ngươi đồng tu kiếm đạo, mặc dù phân chi khác biệt, nhưng cũng được xem như là một mạch tương thừa.”
“Vậy chúng ta trước bắt đầu từ đạo Kiếm Trận.”
Từ Phàm nói xong, toàn bộ đạo trường bắt đầu biến hóa.
Bầu trời đầy sao xuất hiện phía trên đạo trường, tản ra cảm giác đại đạo thương khung.
Sau đó lại có vô tận kiếm ý, từ trời xanh mà tới.
“Chú ý quan sát biến hóa giữa các vì sao.”
Ngay lúc hai người trầm mê trong kiếm ý giữa các vì sao, Từ Phàm lên tiếng nhắc nhở.
Hắn sợ hai tên tiểu tử thối này trực tiếp lâm vào trạng thái đốn ngộ, lãng phí thời gian một tháng.
Hai người vội vàng tỉnh lại từ trong trầm mê, bắt đầu nghiêm túc nhìn các vì sao trên bầu trời diễn hóa.
“Ba nghìn đại đạo, tiểu đạo chi nhánh vô tận.”
“Một người tu luyện đến cuối đạt được nó, tiểu đạo có thể thành Kim Tiên, đại đạo có thể thành thánh giả Đại La.”
Theo giọng nói của Từ Phàm, hai người mở ra một thế giới mới.
Một tháng trôi qua rất nhanh, hai người nghe đạo trong đạo trường số ba lại thay đổi bộ dáng một phen.
Trên người hai người đều phát ra linh áp nồng hậu, trên mặt có một loại biểu tình như nín phân, loại cảm giác muốn tận tình phóng thích nhưng lại không dám kia khiến Từ Phàm cảm thấy có chút buồn cười.
Hai truyền tống trận nhỏ hiện lên từ hư không.
“Nơi độ kiếp đã vì các ngươi chuẩn bị xong, tranh thủ đi đi.”
“Sau này định lực còn phải rèn luyện nhiều hơn, chút cảm giác ấy cũng không nín được, sau này sao có thể thành vô thượng chi đạo.” Từ Phàm cười ha ha nhàn nhã nói.
Sau khi hai người bái biệt Từ Phàm liền vội vã bước lên truyền tống trận thuộc về mình.
Sau khi hai người biến mất, Từ Phàm cười lắc đầu.
Hắn còn muốn cùng đồ tôn Phi Vũ của hắn ôn chuyện, kể ra lời trong lòng.
“Chủ nhân, Đại trưởng lão Thiên Linh tông tới chơi, đã đợi hai ngày.” Giọng Bồ Đào vang lên.
“Vị này sao lại tới đây, mau mời đến Nghênh Khách điện.” Từ Phàm nói.
“Tuân lệnh.”
Bên trong Nghênh Khách điện, Thái Thượng Đại trưởng lão Thiên Linh tông đang ngồi thưởng trà.
“Thái Thượng Đại trưởng lão vẫn chưa tới niên hạn phi thăng sao?” Từ Phàm tò mò hỏi.
Mục đích Thái Thượng Đại trưởng lão Thiên Linh tông đến đây lần này là để cáo biệt với Từ Phàm.
“Thiên Linh tấn cấp cảnh giới Vô Địch, vừa vặn tông môn ở Tiên giới cũng thiếu người.”
“Bây giờ Tu Tiên giới đã ổn định, lại dây dưa ở đây cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng sớm phi thăng lên Tiên giới.” Thái Thượng Đại trưởng lão Thiên Linh tông nói.
“Cũng phải, ở một cảnh giới quá lâu không quá có lợi với tu hành, sớm ngày phi thăng Tiên giới cũng tốt.” Từ Phàm gật đầu nói.
“Mục đích chủ yếu ta tới đây gặp Đại trưởng lão là vì cái này.”
Một chiếc la bàn tinh vực xuất hiện trong tay Thái Thượng Đại trưởng lão.
“Nghe nói Đại trưởng lão muốn đưa tông môn từ trong tinh vực lén qua Tiên giới, vừa lúc tông ta ở Tiên giới có một tiền bối thường xuyên du đãng trong tinh vực.”
“Đây là bản đồ Tinh vực do hắn ghi chép lại, trong đó đánh dấu rất nhiều nơi tai hoạ nguy hiểm, khoảng thời gian trước nhớ tới Đại trưởng lão sau đó mới nghĩ đến vật này.”
“Đại trưởng lão, hi vọng có thể giúp ích cho ngươi.” Thái Thượng Đại trưởng lão Thiên Linh tông vẻ mặt chân thành tha thiết nói.
Từ Phàm cầm lấy la bàn may mắn kia, nói một tiếng cảm ơn.
Lúc đi, Từ Phàm tự mình đưa khách đến ngoài cửa, phần nhân tình này hắn ghi tạc trong lòng.
Sau khi trở lại tiểu viện, Từ Phàm nhìn la bàn Tinh vực trong tay, nhẹ nhàng đưa linh lực vào mở ra.
Sau đó, trên bầu trời xuất hiện bản đồ tinh vực lấy Mộc Nguyên Tiên giới làm trung tâm, trong bản đồ sao cũng đánh dấu vị trí của Phi Vũ giới.
Từ Phàm thấy được hiểm địa giữa hai nơi cách nhau, không khỏi có chút may mắn.
“Nơi này nếu thật sự phải mù mờ xông vào thì đúng là thánh giả Đại La cũng khó cứu.”
“Chỉ riêng lãnh địa cự thú tinh vực cấp bậc Kim Tiên đã có năm nơi, hiểm địa Kim Tiên đi vào cũng không cứu được có tám nơi.” Từ Phàm sờ cằm nói, trước kia hắn cũng không cảm giác được trong tinh vực có nhiều nguy hiểm như thế.
“Bồ Đào, tính số liệu trong tấm bản đồ sao này vào, một lần nữa quy hoạch lộ tuyến.” Từ Phàm nói.
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Trong không gian trong lòng đất, Từ Phàm lại gia nhập vào đội ngũ luyện khí.
“Sao không nghỉ ngơi nhiều thêm chốc lát?” Phân thân số hai bên cạnh cười hỏi.
“Không có tâm trạng nào để nghỉ ngơi hết. Sớm ngày thăng cấp Ẩn Linh đảo xong, sớm ngày đi Tiên giới lười biếng.” Từ Phàm nói.
“Ha ha, hiếm khi thấy ngươi có giác ngộ như vậy.”
Phân thân số một nở nụ cười, cũng tiện tay ném qua cho Từ Phàm một cái ngọc giản.
“Đây là trong lúc ngẫu nhiên ta nghĩ ra được, có thể làm cho tốc độ vận chuyển tông môn trong tinh vực gia tăng gấp đôi, chỉ cần sửa đổi bộ phận pháp trận bảo hộ bên ngoài một chút là được rồi.” Phân thân số một nói.
Từ Phàm nhận lấy ngọc giản nhìn kỹ càng, không khỏi tán dương nói: “Lợi hại nha!”
“Gia trì trận pháp không gian này, tốc độ của Ẩn Linh đảo chẳng những nhanh, gặp phải lúc mấu chốt cũng có thể thực hiện bước nhảy không gian cực hạn thoát đi hiểm cảnh.”
“Số một làm không tệ, ta muốn thưởng cho ngươi, ngươi muốn cái gì?” Giọng điệu Từ Phàm có chút hưng phấn.
“Đồ đệ chỉ biết rèn sắt luyện khí kia của ta ngươi có biết không?”
“Lúc ngươi không có chuyện gì thì chỉ dạy một chút, ta thu hắn vào Ẩn Linh môn nhưng còn chưa hoàn thành trách nhiệm của một người sư phụ, chưa dạy dỗ hắn cho tốt.”
“Nói thế nào cũng được coi là đệ tử ký danh của ngươi, lúc không có chuyện gì thì chỉ điểm một chút là được rồi.” Phân thân số một nói.
“Chỉ những thứ này, không có gì khác nữa hả?” Từ Phàm nghi hoặc hỏi.
“Vậy ta và số hai muốn nghỉ ngơi mấy chục năm, ngươi đồng ý không?” Phân thân số một híp mắt nhìn Từ Phàm hỏi.
“Ha ha, không phải chỉ là dạy dỗ đồ đệ thôi sao, chuyện nhỏ.” Từ Phàm vội vàng cười nói.
Hiện tại làm gì đều được, chỉ cần không làm trễ tiến độ công trình.
Phân thân số một liếc Từ Phàm một cái, lại bắt đầu công việc vừa xem kịch vừa luyện khí của hắn.
“Chờ đến sau khi Ẩn Linh đảo chúng ta xuất phát là các ngươi có thể nghỉ ngơi rồi.” Từ Phàm an ủi nói.
Kết quả là nhận lấy sự khinh bỉ từ cả số một và số hai.
Lúc này, trong ngoại giới Luân Hồi, Lý Tinh Từ mặt đầy khó xử nhìn Mộng Hoa trước mặt.
“Tiền bối, sư phụ ta đang bế quan, ngươi vẫn là đừng cùng ta trở về.” Lý Tinh Từ có chút bất đắc dĩ nói.
“Không sao, Vạn Đạo không phải Đại trưởng lão một tông môn sao?”
“Ta trở về với ngươi, đi tông môn các ngươi làm khách, được chứ?” Mộng Hoa ánh mắt trông mong nhìn Lý Tinh Từ hỏi.
“Tiền bối, ngươi biết mà, ta và sư phụ đều đến từ thế giới Trung Thiên, xin thứ cho ta không thể bại lộ tọa độ thế giới Trung Thiên chúng ta.” Lý Tinh Từ nhìn Mộng Hoa kiên trì nói.