Chương 891: Sư phụ, ta hiểu ra rồi
Chương 891: Sư phụ, ta hiểu ra rồi
Ngày hôm sau, Lý Sơ Phàm bị phong ấn thành trạng thái phàm nhân với vẻ mặt đắt ngắt, hắn quét bậc thang cùng với Lý Tinh Từ.
Lý Sơ Phàm cầm lấy cây chổi, giúp cha hắn quét từng bậc.
“Cha, sư tổ bảo ngươi quét dọn chứ không bảo ta, huống chi đây không hề trợ giúp gì đến việc tu luyện của ta.”
“Dù sao bây giờ ta cũng là Hợp Thể kỳ, cha, ngươi đừng lừa ta bằng mấy lời dụ con nít đó!”
Sau khi Lý Sơ Phàm quét xong một nghìn bậc thang, hắn mệt mỏi, còn hơi đau thắt lưng.
Lý Tinh Từ thì ngược lại, hắn im lặng quét từng bậc một, thoạt nhìn không có chút mệt mỏi nào.
“Câm miệng, nếu ban đầu ngươi đã không giữ mồm giữ miệng mà trêu chọc cha ngươi, thì ngươi nên nghĩ đến ngày hôm nay mới phải.” Lý Tinh Từ nói với Lý Sơ Phàm.
“Cha, ta sai rồi, ngươi bỏ qua cho ta đi, bảo mẹ giải phong ấn cho ta đi, làm phàm nhân khổ quá!” Lý Sơ Phàm nói với gương mặt đau khổ.
“Từ nhỏ đến lớn, ngươi sống trong hũ mật, vừa chào đời thì đã có người giúp ngươi cắt tỉa kinh mạch, giúp ngươi vận hành công pháp của tông môn.”
“Mặc dù có vài nguyên nhân làm tư chất của ngươi tầm thường, nhưng các loại linh dược thánh đan, các loại linh bảo thiên địa có thể bổ sung tư chất của ngươi.”
“Dạo gần đây, mỗi khi ta nhìn thấy ngươi, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi thiếu gì đó.”
“Cuối cùng thì bây giờ ta cũng nghĩ ra rồi.”
Lý Tinh Từ quét lá rụng vào trong dụng cụ hốt rác, sau đó đứng dậy nói với Lý Sơ Phàm.
“Ta còn thiếu gì nữa, không phải là kinh nghiệm của phàm nhân hay sao?” Lý Sơ Phàm nói.
“Trả lời đúng rồi, dựa theo lời của sư tổ ngươi thì đó chính là phàm nhân chi thể, bắt đầu của đại đạo.”
“Từ nhỏ ngươi bắt đầu quá cao, cho nên ngươi không có trải nghiệm cuộc sống của phàm nhân.”
“Đại đạo không hoàn chỉnh.”
“Ban đầu ta bái sư tổ của ngươi làm sư phụ, lúc còn là Luyện Khí kỳ, ta không những tu luyện mà còn làm một vài công việc của phàm nhân.”
“Ngươi đừng oán trách, cũng đừng bỏ cuộc, cố gắng chịu đựng quét từng bậc thang của chủ phong này, việc này rất có lợi cho chuyện tu hành của ngươi.” Lý Tinh Từ nói với vẻ mặt bình tĩnh.
“Cha, vì lừa ta làm việc nặng nhọc với ngươi mà ngươi cũng nói xạo cho được.” Lý Sơ Phàm bĩu môi nói.
Hắn không tin mấy chuyện này. Nếu như ban đầu những điều này có lợi cho việc tu luyện của hắn, thì lúc sư tổ mang hắn theo, hắn đã bảo hắn làm từ lâu rồi.
Nhiều đệ tử nhìn thấy Lý Tinh Từ quét bậc thang, còn có câu phàm nhân chi thể, bắt đầu của đại đạo được lưu truyền trong tông môn.
“Phàm nhân chi thể, bắt đầu của đại đạo.”
Rất nhiều đệ tử cũng cảm thấy những lời này rất kỳ ideeuj, mặc dù bọn hắn hiểu ý nghĩa của câu này, nhưng bọn hắn muốn tìm hiểu kỹ hơn.
Kết quả là, có rất nhiều đệ tử học theo cách làm của Lý Tinh Từ, bọn hắn bắt đầu phong ấn bản thân thành trạng thái phàm nhân, quét dọn các nơi trong tông môn.
Hoặc là đi theo con rối làm một ít việc tốn sức mà phàm nhân cần làm.
Sau đó Bồ Đào phát hiện ra lực tính toán của hắn tiết kiệm hơn ngày thường một chút, mặc dù đây chẳng là gì đối với hắn, nhưng dựa theo ý nghĩ có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, hắn bắt đầu phân phát nhiệm vụ cho con rối trong điện sự vụ.
Trong bảo khố của tông môn cũng có thêm một nhóm nhẫn phong ấn, sau khi đeo vào thì sẽ biến thành trạng thái phàm nhân.
Bên trong không gian dưới lòng đất, phân thân số hai cười hỏi Từ Phàm.
“Biến thành trạng thái phàm nhân làm việc giúp ích cho việc tu luyện?”
“Cái này phải dựa vào mỗi người, nhưng nếu như ngươi ở trong trạng thái phàm nhân quá lâu, tự dưng được giải phong ấn thì ngươi sẽ cảm thấy mới, sẽ cảm thấy ngộ đạo.” Từ Phàm vừa luyện khí vừa cười nói.
Lúc này, cả Ẩn Linh đảo đã thăng cấp được một nửa, vài bộ phận quan trọng nhất đã được thăng cấp xong, phần lỗi trước mắt là nâng cấp bộ phận chính.
“Ngươi thấy đấy, sau khi đệ tử của tông môn biến thành phàm nhân, bọn hắn làm việc cũng có sức hơn.” Phân thân số một nói với quầng sáng trên tường.
Bên trong quầng sáng, đám người Ảnh Thứ, Hạng Vân đang đi theo thỏ Thái Linh làm nông, duy trì sự sống cho linh vật.
Lúc này, thỏ Thái Linh hoang mang, hắn không biết đang xảy ra chuyện gì, ánh mắt còn rất hoảng loạn.
Không lẽ tông môn không cần hắn? Sau này, những công việc này sẽ được đám đệ tử cao quý này làm sao?
Thỏ Thái Linh dẫn mấy vị đệ tử này, lòng hắn càng lạnh như băng. Lúc hắn đang cắt tỉa mấy cái lá dư thừa của một cây linh thụ, hắn không nhịn được mà òa khóc.
“Sao vậy? Mấy người bọn ta không bắt nạt ngươi, sao ngươi lại khóc?” Hạng Vân thắc mắc.
“Ta nghĩ đến thời gian ở tông môn của ta không còn nhiều nữa, cho nên ta khóc.”
“Nghe nói Yêu giới rất tàn khốc, các vị đại nhân có thể xin Bồ Đào đại nhân đừng đưa ta đến Yêu giới được hay không?” Thỏ Thái Linh vừa nói vừa khóc lớn trong tuyệt vọng.
“Ai bảo không cần ngươi? Mấy người bọn ta chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống của phàm nhân, không đoạt công việc của ngươi, Bồ Đào cũng sẽ không đuổi ngươi đi.” Ảnh Thứ nói, vừa rồi hắn cắt tỉa mấy cây linh thụ, tâm trạng khá tốt nên giọng điệu rất dịu dàng.
Thỏ Thái Linh nghe vậy, hắn lập tức ngừng khóc, hắn lau nước mắt rồi đứng dậy tiếp tục làm việc.
“Ta sắp thăng cấp lên Nguyên Anh Kỳ, ta còn có thể phục vụ tông môn bảy trăm năm, thậm chí lâu hơn nữa.”
“Mấy vị đệ tử nội môn đại nhân theo ta, ta sẽ truyền bí quyết làm việc cả đời của ta cho các ngươi.” Thỏ Thái Linh vừa nói vừa thở phào nhẹ nhõm.
Làm ta sợ gần chết, ta còn tưởng rằng các ngươi muốn cướp việc của ta.
Đám người Ảnh Thứ, Hạng Vân nhìn nhau một cái, bọn hắn không khỏi nở nụ cười.
Cảnh này được tình cờ nhìn thấy bởi đám người Từ Phàm đang luyện khí trong không gian dưới lòng đất.
“Thú vị đấy, ta còn không dọa được thỏ Thái Linh.” Phân thân số hai cười nói.
“Công việc rất quan trọng với thỏ Thái Linh.” Từ Phàm nói.
Ai có thể từ chối một nơi làm việc có thể chăm sóc ngươi cả đời? Ngươi được lo việc sống chết, ăn uống, công pháp tu luyện và tài nguyên linh khí.
Gặp rắc rối thì tông môn giải quyết, ngươi chỉ cần yên lặng làm tốt chuyện của mình.
Từ Phàm nghĩ đến đây, hắn chợt cảm thấy mình quá lương thiện.
“Bồ Đào, phúc lợi của Yêu bộ vẫn dựa theo tiêu chuẩn trước kia sao?” Đột nhiên Từ Phàm hỏi, hắn giao toàn bộ quyền quản lý Yêu bộ cho Bồ Đào, ít khi quan tâm đến nó.
“Vẫn là như vậy, không thay đổi.”
Một bảng sáng xuất hiện ở trước mắt Từ Phàm, phía trên là phúc lợi của các loại chủng tộc ở Yêu bộ.
“Đẩy phúc lợi của thỏ Thái Linh và tộc Nhạn Phong Lam Vũ lên hai phần, bọn họ theo tông môn lâu như vậy rồi, cũng nên tăng đãi ngộ.”
“Cũng tăng đãi ngộ của các Yêu tộc khác lên một phần.” Từ Phàm nói.
Từ Phàm nhìn đãi ngộ của các Yêu tộc trong Yêu bộ, hắn phát hiện Yêu bộ tiêu tốn không nhiều tài nguyên, tăng đãi ngộ lên một chút cũng không sao cả.
“Tuân lệnh chủ nhân.”
Xuân đi thu đến, một năm sắp trôi qua trong chớp mắt.
Lúc này, trên bậc thang ở gần đỉnh chủ phong, một nam tử mặc trường bào màu xanh cầm chổi quét tro bụi và cành khô.
Hắn không biết một năm sắp qua rồi.
Hắn không nhớ rõ, những Lý Sơ Phàm ở đằng sau hắn lại nhớ rõ từng giây từng phút.
“Cha, phong ấn làm phàm nhân một năm của ngươi sắp được giải trừ.” Tay quét sân của Lý Sơ Phàm bắt đầu run rẩy, một năm này thật quá khó khăn với hắn.
Mặt trời mọc, mặt trời lặn theo quy luật, nếu ngươi đói thì ăn lương khô mang theo bên mình.
“Đừng nói nữa, lên đỉnh núi ngắm mặt trời lặn với ta.”
Lý Tinh Từ vừa dứt lời, hắn cũng quét xong một bậc thang cuối cùng.
Lúc này, hắn vừa lúc đón mặt trời lặn, bầu trời đỏ rực, ánh chiều tà chiếu lên mặt của Lý Tinh Từ.
Trong nháy mắt, một dòng khí thế cường đại tuông trào ra khỏi cơ thể Lý Tinh Từ.
“Phàm nhân chi thể, bắt đầu của đại đạo.”
“Sư phụ, ta hiểu ra rồi.”