Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 894 - Chương 894: Tình Tiết Của Kịch Bản Cũ

Chương 894: Tình tiết của kịch bản cũ Chương 894: Tình tiết của kịch bản cũ

Vương Vũ Luân nhìn nam tử giống mình trong quầng sáng, ánh mắt hơi sững sờ.

Cảm giác quen thuộc phát ra từ sâu thẳm linh hồn, khiến hắn biết rằng đây chính là kiếp trước của mình.

“Vũ Luân, có vẻ kiếp trước của ngươi đẹp trai hơn ngươi bây giờ!” Từ Phàm cảm thán.

Hắn phải thừa nhận rằng nam tử trong quầng sáng vô cùng anh tuấn.

Khí chất trên người vô cùng siêu phàm, gương mặt tỏa sáng mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay, mang đến cho người ta một loại ấm áp tựa ánh mặt trời.

Mặc dù tình hình hiện tại của hắn trong quầng sáng không tốt lắm, chiến giáp trên người rách nát, còn có mấy vết thương có thể nhìn thấy xương.

Nếu không có thần thông chữa thương phong ấn miệng vết thương đang chảy máu kia của hắn, bây giờ có lẽ thần tiên cũng khó cứu.

“Kiếp trước của ta vậy mà có thể đẹp trai như thế!” Vương Vũ Luân xoa cằm nói.

“Yên tâm xem kịch, chuyện này liên quan tới việc sau này ngươi có thể không bám váy vợ không.” Từ Phàm liếc mắt, nói với huynh đệ tốt.

Nhưng vào lúc này, ba người trong quầng sáng lại bị truy binh phía sau đuổi kịp.

“Vương Phong, bó tay chịu trói giao dư nghiệt tiền triều sau lưng ra đây, sau khi trở về ngươi vẫn là Trấn Tây Đại tướng quân.” Kẻ cầm đầu truy binh nhìn Vương Phong nói, với ý khuyên nhủ trong ánh mắt.

“Phi Thạc, ra tay đi, hôm nay chỉ có hai kết cục, ta chết hoặc các ngươi chết.”

Vương Phong một tay cầm kiếm, chỉ về phía đám truy binh, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, trong mắt không hề có ý sợ hãi, giống như một ngọn núi cao ngất bảo vệ hai tỷ đệ kia.

Kẻ cầm đầu tên Phi Thạc nhìn từng vết thương khắc sâu trên người Vương Phong, trong mắt hiện lên một chút không đành lòng.

“Vì hai tỷ đệ này, có đáng không!”

“Cha hắn có ơn cứu mạng đối với ta, nên ta bằng lòng bảo vệ hai tỷ đệ chu toàn.”

“Tính cách của ngươi quá thiếu quyết đoán, nghe ta, ở lại Tiên giới làm tán tu là được, những chuyện tranh đấu trong vương triều không thích hợp với ngươi.”

Chỉ thấy Vương Phong còn chưa dứt lời đã chém ra một kiếm, vì toàn lực ra tay, nên những thần thông phong ấn vết thương trên người bị hủy hoại nhiều chỗ, trong chớp mắt máu tươi lại nhuộm khắp người.

Chỉ thấy Vương Phong dẫn theo hai tỷ đệ kia nhanh chóng chạy về phía xa mà không ngoảnh đầu lại.

“Từ đại ca, ngươi thấy một kiếm này thế nào, có phải kiếp trước của ta rất có thiên phú tu luyện không?” Vương Vũ Luân hỏi.

“Nếu ngươi có thể đạt được bảy mươi điểm, thì vị này nhiều nhất tám mươi điểm, kẻ tám lạng người nửa cân cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng ta đánh giá cao tính cách lời hứa đáng giá nghìn vàng và sự hào hiệp nghĩa khí mà kiếp trước của ngươi tỏa ra quanh thân.”

Chỉ với vài câu nói của hai người trong quầng sáng, Từ Phàm đã lần ra chân tướng.

Chỉ có thể nói là một câu chuyện tầm thường không thể tầm thường hơn, nhưng chính vì tầm thường nên mới hợp tình hợp lý.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tình tiết tiếp theo có lẽ ngươi cũng sẽ rất quen thuộc.” Từ Phàm nhìn Vương Phong đang trọng thương trong quầng sáng kia nói.

“Quen thuộc?” Vương Vũ Luân hơi nghi ngờ.

“Ngươi xem tiếp là được.”

Chỉ thấy Vương Phong dẫn theo hai tỷ đệ kia bay ra rất xa, sử dụng đại thuấn di phù, trực tiếp chạy xa hàng trăm ngàn dặm.

Thân thể Vương Phong run rẩy, cố nén thương thế dẫn hai tỷ đệ kia vào trong một hang động.

Sau đó cả người xụi lơ trên mặt đất.

“Vương tướng quân, Vương tướng quân ngươi làm sao vậy.” Hoàng tử tiền triều kia nhìn thấy Vương Phong ngã xuống đất, có phần trở nên kích động.

“Đỡ ta đến chỗ bằng phẳng của hang động trước, ta có mấy lời muốn nói rõ với các ngươi.” Vương Phong nhìn hai tỷ đệ Kim Đan kỳ cười nói, ngay cả trong trạng thái này, nụ cười tỏa nắng trên mặt vẫn chẳng hề suy giảm.

Nữ tử kia lấy một chiếc chăn bông từ trong nhẫn không gian ra trải trên mặt đất, đỡ Vương Phong lên đó.

“Một kiếm vừa rồi kia, đã lấy hết sức sống của ta, bây giờ ta còn rất ít thời gian.” Vương Phong nói xong tháo chiếc nhẫn không gian trên tay xuống, đặt vào trong tay của hoàng tử tiền triều.

“Để trả lại ơn cứu mạng của cha ngươi, ta đã đồng ý với hắn bảo vệ các ngươi.”

“Bây giờ, ta sắp chết, đây là tích cóp cả đời của ta, có lẽ có thể để các ngươi đặt nền móng ở Tiên giới.” Vương Phong nói một cách yếu ớt, máu tươi trên người không ngừng chảy xuống chăn bông.

“Vương thúc ngươi không thể chết được, ta còn muốn sau này phục quốc sẽ để ngươi làm đại nguyên soái!” Vị hoàng tử tiền triều kia khóc lóc nói.

“Đây có phải là... chủ của Tiên triều, trong quầng sáng lần trước...”

Vương Vũ Luân còn chưa nói xong, đã bị Từ Phàm bịt miệng.

Tốt nhất đừng nhắc tới tục danh của kẻ đó.” Từ Phàm cảnh cáo nói.

“Ta cũng muốn làm đại nguyên soái, đáng tiếc không có cơ hội rồi.”

“Chờ ta sau khi ta chết, hãy đóng băng ta rồi đặt vào trong nhẫn không gian, chờ tới khi các ngươi có năng lực trở về thế giới quê hương của mình, hãy chôn ta trong mộ tổ nhà họ Vương ở Thiên Linh thành là được.” Vương Phong cười nói.

Lúc này, vị công chúa tiền triều vẫn im lặng kia, nhìn thương thế trên người của Vương Phong, cắn răng hạ quyết tâm nói.

“Khôn Nguyên, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có cách cứu Vương tướng quân.” Nữ tử kia cắn răng nói.

Tình huống này, khiến Vương Vũ Luân sinh ra cảm giác quen thuộc đã lâu.

“Thôi đi, ta biết ngươi muốn làm gì rồi, nhưng với tình trạng hiện giờ của ta, cho dù có cứu được ta thì sau này ta cũng là phế nhân.” Vương Phong lắc đầu từ chối nói.

“Khôn Nguyên, đi ra ngoài đi, ta phải cứu Vương tướng quân.” Trong ánh mắt kiên định của nữ tử kia có chút xấu hổ.

Hoàng tử tiền triều kia, nhìn nữ tử rồi lại nhìn Vương Phong, không hề do dự quay đầu đi ra khỏi hang động.

Sau đó tình tiết vở kịch trong quầng sáng tua nhanh, trực tiếp bỏ qua đoạn này.

Tình tiết tiếp theo là dưới sự giúp đỡ của Vương Phong, hai tỷ đệ này đã tạo dựng được chỗ đứng ở Tiên giới.

Đồng thời hai tỷ đệ này cũng thể hiện thiên phú tu luyện kinh người, được một tông môn hàng đầu trong Tiên giới thu nhận.

Trong khoảng thời gian này, Vương Phong và nữ tử kia cũng nảy sinh tình cảm.

Tình tiết của vở kịch kết thúc ở đây, kết thúc ở chỗ rất khó tin.

Từ Phàm và Vương Vũ Luân nhìn nhau.

“Có phải ngươi cảm thấy tình tiết này rất quen thuộc không.” Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân đầy ghen tị.

“Ta luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.” Vương Vũ Luân nói khi nhìn quầng sáng đang biến mất.

“Thiếu thứ gì?”

“Sự đảo ngược của tình tiết tiếp theo, bây giờ ta đi câu cá, xem có thể câu được phần tiếp theo không.” Vương Vũ Luân nói.

“Không cần đoán cũng biết tình tiết tiếp theo, hai tỷ đệ bắt đầu phát triển dần ra bên ngoài dựa trên tông môn đó, cuối cùng xưng bá Tiên giới trở thành nhân vật tối cao.” Từ Phàm không thèm để ý nói.

“Trong mộng của ta khi trước, ánh mắt mà thê tử kiếp trước của ta nhìn ta, không đơn giản là chuyện nhỏ nhặt này.”

“Có giận, có trách, có nhớ, có chút bất lực, dù sao thì ánh mắt đó đã khiến ta cảm thấy tình tiết tiếp theo chắc chắn không đơn giản.” Vương Vũ Luân quả quyết nói.

“Phải không, vậy ngươi nhanh đi câu cá, tìm ra tình tiết tiếp theo, chúng ta cùng xem.” Đột nhiên Từ Phàm hơi mong chờ nói.

“Được.” Vương Vũ Luân gật đầu nói.

Tiên triều Đại Chu, chủ của Tiên triều kia đang ăn cơm cùng với trưởng tỷ tôn kính nhất của hắn, vẻ mặt đột nhiên hơi thay đổi.

Chủ của Tiên triều kia nhìn về phía khoảng không, ánh mắt giống như xuyên qua cả Tinh vực, rồi dừng lại ở trên Phi Vũ giới.

“Khôn Nguyên, làm sao vậy?”

“Ta giống như cảm nhận được hơi thở của tỷ phu, nhưng mà rất mỏng manh.” Chủ của Tiên triều nói.

Nghe thấy lời này của đệ đệ, nữ tử kia thở dài.

“Thời gian trước ta cũng mơ thấy tỷ phu ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment