Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 904 - Chương 904: Trà Đại Đạo

Chương 904: Trà Đại Đạo Chương 904: Trà Đại Đạo

Ảo ảnh xiềng xích khổng lồ từ tiểu Tiên giới nối liền với Ẩn Linh đảo.

Ẩn Linh đảo khởi động khiến tiểu Tiên giới hơi chấn động, xem như chính thức bước lên con đường trở về Phi Vũ giới.

Tốc độ của Ẩn Linh đảo ngày càng nhanh, cho đến sau khi đạt đến đỉnh phong, phân thân số hai mới từ Ẩn Linh đảo đi ra ngoài bắt đầu tiến hành công tác tốc độ cao trên tiểu Tiên giới.

Nửa năm sau, phân thân số hai lại ngồi cự chu tiên linh bay về phía Phi Vũ giới.

Hắn muốn chạy tới Phi Vũ giới sớm để khắc một nửa trận pháp còn lại.

Từ Phàm nhìn hình ảnh phân thân số hai rời đi, không khỏi nói: “Khoảng thời gian này số hai vất vả rồi.”

“Bố trí trận pháp siêu lớn này rất tiêu hao tâm thần, có lẽ sau khi trở về phải nghỉ nửa năm mới có thể hồi phục lại được.” Phân thân số một nói.

“Vậy cứ để hắn nghỉ ngơi nửa năm đi.” Từ Phàm không thèm để ý nói.

Nửa năm sau, bỗng nhiên tiểu Tiên giới nhận được một lực kéo đến từ Phi Vũ giới, tốc độ thoáng cái tăng nhanh gấp mấy lần.

Bốn năm sau, Ẩn Linh đảo mang theo tiểu Tiên giới đến Phi Vũ giới.

Lúc này ý chí thiên đạo của Phi Vũ giới đã trông mòn con mắt, giống như lần đầu đến phòng chăm sóc sức khỏe đợi nhân viên y tế vậy.

Tâm trạng vừa vui mừng vừa thấp thỏm, trong lòng nghĩ lát nữa phải giả vờ thế nào mới xem như là khách quen.

“Ngươi hãy thôn phệ ý chí thiên đạo của tiểu Tiên giới này, để lại cho ta bảy phần bản nguyên, thấy thế nào.”

Từ Phàm truyền tin tức cho ý chí thiên đạo của Phi Vũ giới.

Lập tức nhận được hồi âm, tỏ vẻ rất ổn, thậm chí còn thân mật làm phụ trợ phục vụ cho Từ Phàm, thu thập tài nguyên linh bảo linh khoáng Tiên khí không chủ trong tiểu Tiên giới miễn phí.

“Cái này được, sau khi thu thập xong đặt ở tiểu Tiên giới là được.”

Từ Phàm hài lòng gật đầu, phát hiện ý chí thiên đạo này ngày càng lên tay.

Sau đó tiểu Tiên giới được dán lên mặt Phi Vũ giới, ý chí thiên đạo Phi Vũ giới bắt đầu thôn phệ phần căn nguyên ý chí thiên đạo thuộc về hắn.

Từ Phàm cũng mang theo Ẩn Linh đảo trở lại cự hồ mười vạn dặm.

Không lâu sau, Bồ Đào nói Minh Không đến thăm.

“Lần này ta vừa trở về Ẩn Linh đảo đã cảm nhận được mùi vị chia ly.” Minh Không cười nói trong Nghênh Khách điện, trong mắt còn có chút không nỡ.

“Chưa đến một trăm năm nữa là có thể rời khỏi Phi Vũ giới rồi.” Từ Phàm nói.

“Đúng là không nỡ các ngươi!”

“Hay là Minh Không trưởng lão vứt bỏ hợp giới, đến lúc đó chúng ta có thể gặp mặt ở trong Tiên giới.”

“Đến lúc đó ngươi ta và Thượng Tôn cùng chén chè say sưa, chẳng phải vui vẻ sao?” Từ Phàm nhìn về phía Minh Không nói.

“Nếu đã lựa chọn đạo của mình, thì ta sẽ tiếp tục đi tiếp.”

“Chỉ hy vọng sau này Đại trưởng lão thành tựu vô thượng, thì còn có thể nhớ đến ta.” Minh Không nói.

“Ngươi nói lời này, ta chẳng những sẽ nhớ rõ mà còn phải trở về thăm ngươi nhiều hơn.”

Từ Phàm đưa trà đã pha trong tay đến trước mặt Minh Không.

“Hy vọng đến lúc đó ta còn có thể uống được trà của Đại trưởng lão.”

Minh Không bưng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó lộ ra biểu cảm vô cùng dư vị.

“Không thể không nói, trà đạo của Đại trưởng lão đã đạt tới đỉnh phong, dù là linh trà nào vào trong tay Đại trưởng lão thì đều có thể phát huy ra hương vị ngọt ngào thuần mỹ nhất.”

“Ha ha.” Từ Phàm nở nụ cười, chỉ là lúc pha trà hắn đã lĩnh ngộ được một chút về trà đạo.

“Hôm nay trùng hợp gặp được Minh Không trưởng lão, uống xong chén trà này, ta sẽ mời ngươi uống thêm một chén trà đại đạo.”

Phía sau Từ Phàm hiện lên bóng dáng mờ ảo đại đạo hiển hóa, không bao lâu trên bàn xuất hiện sáu chén trà.

Âm dương, thời không, ngũ hành, tất cả đều là trà đại đạo chí cao chí thuần.

Là một loại thần thông Từ Phàm lĩnh ngộ được sau khi lĩnh ngộ trà đạo tới đỉnh phong.

“Đây lẽ nào là trà đại đạo!” Sắc mặt Minh Không hơi rung động.

Hắn biết loại trà này khi nói chuyện với Thượng Tôn, muốn ngưng tụ trà đại đạo, lĩnh ngộ về hai đại đạo nhất định phải đạt tới đỉnh phong mới có thể ngưng tụ được.

“Một người ba chén trà, đây là lần đầu tiên ta dùng trà đại đạo đãi khách đó.”

Từ Phàm bưng một chén trà đại đạo âm dương lên nếm thử, mặc dù không thể lĩnh ngộ được gì, nhưng hương vị trà đại đạo rất thuần, khiến cho Từ Phàm có chút dư vị.

Hối hận không sớm nghiên cứu trà đạo, sau này chiêu đãi khách đâu cần linh trà gì đó nữa, trực tiếp ngưng tụ trà đại đạo, vừa làm màu vừa có thể tiết kiệm trà.

Minh Không ngửi thấy mùi trà đại đạo, đột nhiên cảm giác chén linh trà trong tay tẻ nhạt vô vị.

Hắn lập tức uống cạn một ngụm, sau khi buông xuống thì bưng chén trà đại đạo ngũ hành lên, chỉ nếm thử, lập tức tiến vào trạng thái giác ngộ.

“Ta biết ngay mà!” Từ Phàm nhìn Minh Không lâm vào trạng thái giác ngộ cười nói.

Sau đó vung tay lên, trà đại đạo trên bàn lập tức bị đông thời gian lại, ở trạng thái tuyệt đối tĩnh lặng.

Mà khu vực Minh Không ngồi bắt đầu gia tốc thời gian, mãi gia tốc đến ba tháng sau mới tỉnh lại từ trong trạng thái giác ngộ.

“Thật ngại quá Đại trưởng lão, một chén trà đại đạo ngũ hành làm cho ta không nhịn được mà lâm vào trạng thái giác ngộ.” Minh Không ngượng ngùng nói.

“Không sao, có thời gian gia tốc, ở trong mắt ta chỉ là nháy mắt.” Từ Phàm nhấp trà đại đạo âm dương nói.

“Vậy thì tốt!” Minh Không lại bưng trà đại đạo âm dương lên.

Lại lâm vào trạng thái giác ngộ, Từ Phàm phất phất tay, thời gian gia tốc.

Chén trà thứ ba cũng như vậy, nhưng lần lĩnh ngộ này hơi dài một chút, tổng cộng tăng tốc mười năm.

“Chúc mừng tu vi Minh Không trưởng lão tăng lên thêm một bậc.” Từ Phàm cảm nhận khí thế trên người Minh Không nói.

“Đa tạ Đại trưởng lão!” Minh Không cảm kích nói.

“Mời uống trà, đa tạ cái gì, với quan hệ giữa hai chúng ta uống mỗi ngày cũng không có vấn đề gì.” Từ Phàm không thèm để ý nói.

“Lần này ta đến là muốn nói với Đại trưởng lão một tiếng, ta muốn bế quan bắt đầu tìm hiểu ý chí thiên đạo, lần này thời gian có thể hơi dài, có lẽ đến lúc đó sẽ không cách nào đích thân tiễn Ẩn Linh đảo của Đại trưởng lão rời khỏi Phi Vũ giới được.” Minh Không nói.

“Hay là để ta bảo Bồ Đào giúp ngươi.” Từ Phàm quan tâm hỏi, hắn sợ một mình Minh Không không xử được ý chí thiên đạo Phi Vũ giới.

“Không cần, không có nguy hiểm, trước đó đã thăm dò qua rồi.”

“Vậy được, vậy chúc đạo hữu hợp đạo thành công.”

Từ Phàm đích thân tiễn Minh Không rời đi.

“Lần này hắn đến đây đúng là có cảm giác ly biệt.” Từ Phàm nhìn về phía Minh Không biến mất nói.

“Thật ra giới này cũng không còn nơi nào đáng để lưu luyến nữa.”

“Vậy sư phụ, chúng ta sớm rời khỏi Phi Vũ giới bay lên Tiên giới đi.”

Bóng dáng Từ Nguyệt Tiên xuất hiện phía sau Từ Phàm.

“Có Bạch Long giúp đỡ, hiện tại ngươi có thể giấu được cảm giác của ta rồi.” Từ Phàm quay đầu nhìn Từ Nguyệt Tiên cười nói.

“Còn kém xa lắm, sư phụ mở khí thế lên một chút thì Tiểu Bạch sẽ không dám lại gần ngươi.” Từ Nguyệt Tiên sờ Bạch Long bên cạnh nói.

“Ngươi hãy gọi đại ca và sư đệ của ngươi đến tiểu viện, sư phụ mời các ngươi uống trà.” Từ Phàm nhớ đến thần thông giác ngộ vừa rồi nói.

Thứ tốt thì đương nhiên phải cùng nhau hưởng thụ.

Trong tiểu viện của Từ Phàm, lúc này đã trở thành một hội trà nhỏ.

Hắn dựa theo đại đạo mà mỗi đồ đệ chủ tu để phối ra trà đại đạo khác nhau.

Kết quả chỉ mới vừa nhấp thử, tất cả đồ đệ đã chìm vào trong trạng thái giác ngộ.
Bình Luận (0)
Comment