Chương 905: Phúc lợi
Chương 905: Phúc lợi
Vân Khâu Tiên vực, Tiên giới.
“Đây là trà đại đạo kiếm đạo mà sư phụ bảo ta mang cho ngươi.”
Trong bí cảnh Tiên Linh, Lý Tinh Từ lại đến đây thăm sư huynh tốt của hắn.
Chỉ thấy trong thần hồn của Lý Tinh Từ tuôn ra một phù chú, sau đó kiếm ý vô tận xuất hiện, ngưng tụ thành một chén trà thơm.
“Sư phụ có gì tốt cũng nghĩ đến chúng ta.” Vương Hướng Trì nhìn chén trà thơm trên bàn cảm động nói.
“Ở Tiên giới ngoại trừ tu luyện, hiện tại cũng chỉ có thể chờ mong ngươi thỉnh thoảng có thể tới thăm ta.” Vương Hướng Trì nhàm chán nói.
“Đây là thư của sư phụ và hai đồ nhi của ngươi nhờ ta mang đến cho ngươi.” Nam tử lại lấy ra một ngọc giản đặt trước mặt Vương Hướng Trì.
“Khi nào thì Ẩn Linh đảo chúng ta có thể hoàn thành thăng cấp.” Vương Hướng Trì khẩn cấp hỏi.
“Sắp rồi, chưa đầy một trăm năm nữa.”
“Chỉ là căn cứ theo tính toán của sư phụ, sau khi tiến vào Mộc Nguyên Tiên giới, có thể sẽ cách Vân Khâu Tiên vực rất xa.”
“Dù cho tông môn đi đến Tiên giới, nhất thời ngươi cũng không thể gặp được sư phụ.” Nam tử có chút đáng tiếc nói.
“Điều này không sao, các nơi ở Tiên giới đều có Truyền tống trận cỡ lớn cự ly xa, chỉ cần xác định phạm vi cự thành của tông môn thì ta có thể nhanh chóng đến tông môn.” Vương Hướng Trì nói.
Trong Tiên giới hắn mới được chứng kiến cái gì gọi là đạo khắc kim thật sự, chỉ cần có đủ tiên ngọc, thánh giả Đại La cũng sẽ khom người phục vụ cho ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là có thể khống chế tài phú mà ngươi có được.
Mộc Nguyên Tiên giới rất lớn, cho dù là Kim Tiên trong tình hình không dùng Truyền tống trận cũng cần mấy chục vạn năm mới có thể vượt qua Tiên giới.
“Sư huynh, Truyền tống trận mà ngươi nói có phải là Truyền tống trận cần dùng hai trăm vạn tiên ngọc mới mở ra một lần hay không.”
Lý Tinh Từ nhìn sư huynh tốt của mình, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đồ đệ của hắn chính là người giàu nhất Ẩn Linh môn, có thể còn là người giàu nhất Phi Vũ giới, chỉ lấy ra hai trăm vạn tiên ngọc thì không thành vấn đề.
“Mặc dù tiên ngọc trong tay không nhiều, nhưng mở một lần Truyền tống trận xuyên vực thì không thành vấn đề.” Vương Hướng Trì mỉm cười nói, sau khi hắn quyết định trở về phải khen ngợi hai đồ đệ đó của hắn mới được.
“Thật hâm mộ sư huynh có đồ đệ như vậy.” Lý Tinh Từ hâm mộ nói, hắn quyết tâm trở về phải bảo sư phụ cho hắn mấy người thiên mệnh để nhận làm đệ tử mới được.
“So với việc trở thành sư phụ của bọn họ, thì ta càng cảm thấy may mắn khi chúng ta bái cùng môn hạ sư phụ.” Vương Hướng Trì nói.
Có lúc hắn cảm giác người thiên mệnh gì đó cũng không lợi hại bằng cha ruột mình.
Theo lời của sư phụ, khi sinh ra hắn đã đứng ở vạch đích.
“Đúng rồi, gần đây hai đồ đệ của ta đang làm gì vậy, tiến bộ như thế nào rồi.” Vương Hướng Trì bưng trà đại đạo lên thưởng thức một ngụm, kết quả trong nháy mắt lập tức lâm vào trạng thái giác ngộ.
“Hai đồ đệ của ngươi rất tốt, đã là tôn giả Đại Thừa, dù là chiến lực hay tu vi đều thuộc hàng đầu trong đệ tử tông môn.”
“Sư huynh ta đi đây, một năm sau gặp lại.”
Nam tử lấy ra một viên Lưu Âm Thạch, ghi lại hai câu này rồi đặt nó lên bàn.
Bồ Đào xây dựng một hòn đảo nhỏ ở Ẩn Linh môn.
Trên đảo nhỏ hội tụ các đại thương hội đỉnh cấp của Phi Vũ giới, mục đích của bọn họ chính là thu mua đặc sản tiểu Tiên giới trong tay đệ tử Ẩn Linh môn.
Hùng Lực và Thiên Vạn Binh vui vẻ đi dạo trong phố thương nghiệp của đảo nhỏ, tài nguyên bọn họ thu thập được trong tiểu Tiên giới được đổi thành đặc sản tiểu Tiên giới, rồi lại sang tay từ nơi này, ít nhất cũng kiếm được lợi nhuận gấp hơn mười lần.
“Đại sư huynh, chẳng phải ngươi để ý một món lân giáp phẩm cấp Tiên khí sao!”
“Bây giờ có tiền rồi, chúng ta mua đi!” Mặt mày Thiên Vạn Binh có dáng vẻ nhà giàu mới nổi nói.
“Một món Lân Giáp Tiên khí cần một ngàn một trăm tiên ngọc, nhưng ta càng để ý cặp trọng chùy Tiên khí, mặc dù là Tiên khí tiêu chuẩn nhưng uy năng bất phàm, chỉ cần năm trăm tiên ngọc.” Hùng Lực cười xoa tay, ý trong lời nói không cần nói cũng biết.
Thiên Vạn Binh lập tức sải bước kéo dài khoảng cách ra xa, ánh mắt cảnh giác nhìn lấy Hùng Lực.
“Đại sư huynh, ta dẫn ngươi cùng đi phát tài đã đủ rồi, ngươi còn mượn tiên ngọc của ta làm rối loạn kế hoạch của ta, vậy thì không đúng rồi.”
“Doanh trại của ta có chín con rối vẫn chưa có pháp bảo thích hợp đó.”
“Còn có mấy vạn con rối khác của ta, Đạo khí không xứng với bảo khí cũng nên có một bộ, những thứ này đều phải dùng tiên ngọc mua đó.”
“Mấy năm nay vì những con rối này ầm ĩ nên ta còn nghèo hơn những sư đệ chủ tu Kiếm Trận nhất đạo đó.”
“Hiện tại không dễ gì mà tông môn phát phúc lợi, để ta phát chút tài, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!” Thiên Vạn Binh hơi kích động nói.
Chơi con rối không chút nào tiết kiệm so với chơi kiếm trận, mấy năm nay hắn không đi kiếm linh thạch thì là trên đường kiếm linh thạch, nếu không mấy vạn con rối khai thác tài nguyên đó đến như thế nào chứ.
Nghe được lời của Thiên Vạn Binh, Hùng Lực cảm giác rất có lý, hắn cũng cảm giác được sư đệ này của mình không dễ dàng gì.
“Hay là như vậy đi, ngươi trang bị cho con rối ít lại, cho ta mượn ba trăm tiên ngọc trước, đến lúc trong tay có ta sẽ lập tức trả lại cho ngươi.” Hùng Lực lộ ra tia mỉm cười.
“Đại sư huynh, ta cho ngươi một ý kiến, ngươi có thể đến Thương Đạo nhất mạch vay, thân phận đại sư huynh này của ngươi chắc chắn có mức vay không lãi.” Ánh mắt Thiên Vạn Binh vừa chuyển nói.
“Không, ngươi là sư huynh đệ có quan hệ tốt nhất của ta, ta không tìm ngươi thì tìm ai chứ!”
Hai bàn tay to như nhéo gà con nắm lấy Thiên Vạn Binh.
Ở chung nhiều năm như vậy ai mà không biết, hắn liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra mình đang khóc nghèo vì sư đệ.
Nửa canh giờ sau, Hùng Lực chiếm được trọng giáp và cự chùy khiến hắn hài lòng.
Trong không gian dưới lòng đất của Ẩn Linh môn, Từ Phàm đang luyện khí nghe Bồ Đào báo cáo.
“Không tồi, sau khi phát đợt phúc lợi này thì tất cả đệ tử trong tông môn đều sẽ chiếm được pháp bảo linh vật hài lòng mà trong lòng mong muốn đã lâu.” Từ Phàm cười nói.
“Tiên ngọc mà đệ tử tông môn ở trong đảo nhỏ đổi lấy tổng hợp đã vượt qua hơn hai trăm vạn tiên ngọc.”
Âm thanh Bồ Đào vang lên, trong giọng nói có một tia đau lòng.
“Đệ tử là mặt mũi của tông môn, Đạo khí Tiên khí, linh vật dị bảo trên người là mặt mũi của đệ tử.”
“Sau khi đến Tiên giới, sau khi rời khỏi tông môn để những thứ này lóe sáng, thì còn ai dám xem thường Ẩn Linh môn chúng ta nữa.” Từ Phàm nói.
“Sau này phúc lợi như vậy phải phát nhiều chút, đợi sau khi ngươi khống chế hoàn toàn Nguyên Giới dung hợp với tiểu Tiên giới, hãy tạo một tài nguyên tiểu Tiên giới, cứ cách trăm năm mở ra năm năm, để những đệ tử vào trong tự do tìm kiếm bảo vật, cũng có thể điều động tính tích cực của bọn nó.” Từ Phàm suy nghĩ rồi dặn dò.
“Tuân mệnh, chủ nhân.”
Đúng lúc này, Bồ Đào nhận được một tin tức.
“Chủ nhân, đồ tôn đó của ngươi đã dùng tiên ngọc để đổi lấy hai chén trà đại đạo.” Âm thanh của Bồ Đào vang lên.
“Một vạn tiên ngọc một chén trà đó!” Từ Phàm vừa cảm thán, vừa nắm tay pháp quyết ngưng tụ ra hai chén trà đại đạo, toàn bộ đều là trà Kiếm đạo.
“Đúng là nỡ!”
Hiện tại trà đại đạo mà hắn có thể ngưng tụ ra chính là trà phàm đạo.
Đợi sau khi hắn bay lên Tiên giới trở thành Chuẩn Tiên thì sẽ tu luyện pháp tắc đại đạo đến bước nhất định, có thể ngưng tụ ra trà Tiên đạo.
Loại trà này đều nhận được sự theo đuổi của các tu sĩ đại năng khắp cả Tiên giới, một chén vạn tiên ngọc thậm chí là hơn mười vạn tiên ngọc cũng rất thông thường.