Chương 911: Số lượng không đủ lớn
Chương 911: Số lượng không đủ lớn
Bên trong tuyến đường an toàn của tinh vực, Ẩn Linh đảo to lớn hấp dẫn tất cả ánh mắt của các hạm đội tinh chu và hạm đội hạm tiên ở phụ cận.
Trong một chiếc cự chu tiên linh, một Chân Tiên chỉ vào Ẩn Linh đảo xa xa hâm mộ nói ra: “Cho ta thêm thời gian mười nghìn năm, đợi ta thăng cấp thành Đại thống lĩnh, ta cũng có thể khống chế loại tiên chu có thế vượt giới trong tinh vực.”
“Không nói những cái khác, chỉ với vẻ ngoài to lớn thế kia, cũng khiến người ta cảm thấy không dễ chọc.”
Khóe miệng tiểu chủ quản thương hội bên cạnh chảy đầy nước miếng hâm mộ.
Trong mắt hắn, dùng tiên chu có cấp bậc này đi ngang qua những vị trí nguy hiểm trong tinh vực, giao dịch với mấy thế giới Trung Thiên kì lạ đó khẳng định sẽ không có vấn đề, những thứ này cũng tượng trưng cho đống lớn tiên ngọc.
Bên trong Ẩn Linh đảo, Từ Phàm đang thưởng thức trà, nhận được vô số lời mời làm bạn tốt.
“Chủ nhân, bên trong phạm vi có thể dò xét, tổng tộng có 103 hạm đội gửi cho chúng ta tin tức mời giao dịch, phụ cận còn có ba thế giới Trung Thiên và hai tiểu thế giới gửi lời mời đến chúng ta.” Bồ Đào báo cáo.
“Không nghĩ tới Ẩn Linh đảo ở đây lại nổi tiếng như thế.” Từ Phàm nhấp một miếng trà thơm vừa cười vừa nói.
“Đại trưởng lão, chỉ với Ẩn Linh đảo giống như một chiếc tiên chu này của chúng ta là đủ để dẫn đến sự coi trọng của bọn họ.” Bàng Phúc ở bên cạnh nói.
“Bồ Đào, bây giờ chúng ta nên đi thế giới Trung Thiên nào?” Từ Phàm mở miệng hỏi.
“Chủ nhân, phụ cận có một tiểu Tiên giới khá lớn, chuyên dùng để chiêu đãi những thương hội trong Tiên giới ngang qua đây, chỉ cần tiến đến đây bằng thuyền có cấp bậc tiên chu, thì có thể miễn phí tiến vào, bên đó sẽ cũng cấp nơi ở.”
“Ta đã báo cáo lại tin tức của chúng ta, còn có ba ngày nữa là có thể tới nơi.” Bồ Đào nói.
Từ Phàm gật đầu, tiếp đó nói: “Gọi hết những thương hội gửi lời mời giao dịch đến đây, gần đây tiên ngọc của tông môn có chút không đủ dùng.”
Phải biết là trong điều kiện nhảy vọt không gian với tốc độ di chuyển cao nhất, Ẩn Linh đảo đã phải tiêu tốn đến tiên ngọc, Ẩn Linh đảo đã hơn bốn mươi năm rồi không thu vào tiên ngọc.
“Tuân lệnh chủ nhân.”
Không bao lâu sau, Ẩn Linh đảo hướng tới một cái đảo nhỏ nhô ra để làm chỗ đỗ cho những hạm đội thương hội.
Không lâu sau, bốn năm hạm đội tinh chu xuất hiện đáp xuống trên hòn đảo nhỏ.
Sau khi mấy chưởng quỹ bước xuống liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều có một tia địch ý.
“Ta đi buôn trong tinh vực ba mươi nghìn năm, còn chưa gặp được tiên chu nào lạ lùng như vậy, giống như kích cỡ của chủ hạm Thiên Đỉnh thương hội, thế lực này nhất định có lai lịch lớn, đoán chừng là từ Tiên giới khác vượt tinh vực đến đây.” Một chưởng quỹ mặc trường bào màu xanh mở miệng nói.
“Ta nhận được phê chuẩn xin giao dịch, lập tức đến đây, khẳng định có thứ tốt, hi vọng một chốc lát các vị chỉ lấy những lĩnh vực mà mình am hiểu, đừng phá hư quy định.” Một chưởng quỹ mặc trường bào màu vàng nói, ánh mắt cảnh giác nhìn về những chưởng quỹ khác.
“Hòa khí sinh tài, đồ còn chưa được mang ra mà đã tranh chấp với nhau rồi, như này truyền ra không tốt đâu.” Một chưởng quỹ khác cười ha ha nói.
Nhưng vào lúc này, bóng hình Bàng Phúc xuất hiện trên đảo nhỏ.
Trong nháy mắt mấy chưởng quỹ nhìn về phía Bàng Phúc.
Khí tức của người cùng ngành, hơn nữa còn cùng chủ tu Thương Chi Đại Đạo. Chỉ chỉ cảm nhận được khí tức Bàng Phúc, mấy chưởng quỹ đã từ bỏ thủ đoạn trong lòng.
Bàng Phúc nhìn mấy người cùng ngành khác ngoài hắn, khóe miệng lộ nét cười.
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, một hội trường cỡ nhỏ xông lên từ trong mặt đất.
Một quầng sáng xuất hiện giữa không trung, phía trên là các loại linh bảo linh khoáng, Tiên khí Đạo khí, con rối linh đan mà Ẩn Linh đảo có thể giao dịch, phải nói là cái gì cần có đều có.
“Mời vào chỗ ngồi, chư vị gửi cho ta một danh sách mà quý thương hội có thể dùng để giao dịch, nếu như có thứ cần ta sẽ liên hệ với các chưởng quỹ.”
Trên người Bàng Phúc tản ra hơi thở của lão gian thương, không khỏi khiến cho những chưởng quỹ đó cảm giác đây là một đợt ác chiến.
Cùng với câu nói của Bàng Phúc, lại có thêm mười mấy hạm đội tinh chu đáp xuống đảo nhỏ.
Hơn năm hạm đội tiên tiên chu chuẩn bị đáp xuống đảo nhỏ này.
Trong chốc lát cả hội trưởng bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn trước.
Trước người tất cả chưởng quỹ nhiều thêm một quầng sáng, dùng để thẩm tra và quan sát số lượng và chất lượng của những thưởng phẩm mà Ẩn Linh đảo giao dịch.
Một đội con rối đi ra từ bên trong Ẩn Linh đảo, trong tay bưng khay trà, pha trà cho tất cả chưởng quỹ trong thương hội đang ngồi trong hội trường.
Không lâu sau, một hương trà kỳ dị bay đầy hội trường.
“Linh trà được luyện chế bởi người có trà đạo đại thành!”
Chưởng quỹ ở đây đều là người biết hàng, tất cả đều sợ hãi thán phục vì Ẩn Linh đảo ra tay hào phóng.
Linh trà không hiếm, hiếm có chính là, những linh trà này là trà mà người có trà đạo đại thành luyện chế ra.
Chỉ với loại linh trà này, giá cả tại tiên ngoại tinh vực đã tăng lên trên trăm tiên ngọc rồi.
Một chưởng quỹ hơi hiểu trà đạo, nhẹ nhàng năng chung trà lên nhấp một miếng, trong nháy mắt ánh mắt sáng lên.
“Chưởng quỹ như thế nào, trà này có thể vào cấp bậc nào.” Tiểu chủ quản bên cạnh hỏi.
“Thiên Thanh linh trà thụ vạn năm, cộng thêm được người có trà đạo đại thành luyện chế, một lượng linh trà đỉnh cấp giá trị ít nhất hai trăm bốn mươi tiên ngọc, chỉ cần chúng ta có thể ép giá xuống dưới hai trăm tiên ngọc.”
“Số lượng lớn chúng ta sẽ có thể kiếm lời, lượng nhỏ chúng ta có thể tặng làm quà, như thế nào cũng không lỗ được.” chưởng quỹ nói rồi nhìn hướng quầng sáng to lớn ở giữa không trung, bắt đầu tìm kiếm mục linh trà, kết quá cuồi cùng không phát hiện.
“Xin hỏi, tại sao không bán linh trà, thương hội chúng ta nhất định sẽ ra giá cao để mua.” chưởng quỹ kia cách không nhìn về phía Bàng Phúc nói.
Bàng Phúc chỉ nhìn chưởng quỹ kia một cái, sau đó đáp: “Linh trà mà các ngươi đang thưởng thức là đồ tông môn chúng ta dùng riêng để chiêu đãi khách khứa, nếu như muốn mua, xin tự ra giá.”
Cảm nhận được khí tức gian thương trên người Bàng Phúc, chưởng quỹ kia để lại một tay nói: “120 tiên ngọc một lượng như thế nào.”
Với giá cả này đủ để hắn tăng giảm giá phía sau.
“Hai trăm hai mươi tiên ngọc chắc giá, số lượng nhiều, không bán cho nhà thứ hai.”
Chỉ với một câu, chưởng quỹ hiểu chút về trà đạo thua trận.
“Sao hắn có thể nắm chắc giá cả trong lòng ta như thế, hậu sinh khả uý mà!”
Hai trăm hai mươi tiên ngọc một lượng, không bán cho nhà khác, một câu nói với hai tin tức trực tiếp đánh vào nội tâm của chưởng quỹ, phá hủy phòng tuyến của hắn.
“Hai ngàn cân, thanh toán tiên ngọc trực tiếp.” Chưởng quỹ cắn răng nói, đây là tiền riêng mà hắn chuẩn bị để đi buôn trong tinh vực này trong trăm năm, hiện giờ chỉ một lát đã lấy ra hết.
“Chưởng quỹ, như vậy chúng ta cũng không kiếm được nhiều đâu!” Chủ quản bên cạnh vội vàng nói.
“Không bán nhà thứ hai, linh trà này có thể trở thành hàng tặng kèm của thương hội chúng ta, tiền kiếm lại từ chỗ khác là được.” chưởng quỹ tính toán.
Sao biết được rằng, Bàng Phúc chỉ là mỉm cười trả lời một câu.
“Lượng không đủ lớn.”
“Bao nhiêu mới coi là lớn.”
“5000 cân.”
Trong một thoáng, bộ não nhỏ hơi hiểu về trà đạo của chưởng quỹ bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.
Lúc này còn có ba chưởng quỹ khác cũng hỏi Bàng Phúc về linh trà.
Bên trong hội trường, chỉ có một người Bàng Phúc, là có thể nhẹ nhõm đối phó với tất cả chưởng quỹ ở đây.
Sân nhà cộng thêm khí tức gian thương, khiến tất cả các chưởng quỹ tới giao dịch đều nhìn Bàng Phúc với ánh mắt kính sợ.
“Đây rốt cuộc là thế lực gì, mà có thể có một chưởng quỹ như thế!”