Chương 954: Chiến đấu
Chương 954: Chiến đấu
Một vùng Ngũ Hành Tiên Linh chi khí hội tụ.
Từ Cương theo cảm giác tới chỗ này, xa xa liền nhìn thấy một người đứng trước một trận pháp.
“Ta ở đây chờ ngươi rất lâu rồi.” Một người nam tử khoác cửu lôi long bào tím nhìn Từ Cương nói.
“Lôi Phạt Thiên tông, Đàm Tu.”
Từ Cương có ấn tượng rất sâu sắc với vị này, nhất là một tay thần thông Lôi Đạo xuất thần nhập hóa kia, ngay từ lúc dưới đài đã khơi dậy chiến ý của hắn.
“Xem ra ngươi biết ta.”
Đàm Tu nói, hai toà hư ảnh núi Ngũ Sắc hiện ra sau lưng hắn.
“Toà núi Ngũ Sắc thứ ba hẳn là ở trên thân thể ngươi nhỉ? Ngay từ lúc ở trong không gian lôi đài kia, ta đã có chút cảm ứng được.” Đàm Tu nhìn Từ Cương nói.
Một tòa núi Ngũ Sắc cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Từ Cương.
“Hậu thiên linh bảo đỉnh cấp, ta còn chưa từng có cơ hội mượn dùng uy năng của núi Ngũ Sắc này đâu.” Trong mắt Từ Cương hiện lên chiến ý.
“Ta cũng vậy, chẳng qua chỉ tập hợp đủ núi Ngũ Sắc, ngưng tụ thành Hậu thiên linh bảo đỉnh cấp, chỉ cần chuyển đổi thêm chút uy năng của nó thì có thể chuyển hóa thành Lôi Đạo.”
“Vậy nên cục diện trước mắt là, ta muốn núi Ngũ Sắc của ngươi, ngươi cũng muốn hai ngọn núi Ngũ Sắc trong tay ta.”
“Trận chiến giữa hai người chúng ta không thể tránh khỏi.” Đàm Tu nói, triệu hoán ra hai tòa núi Ngũ Sắc, trực tiếp rơi xuống đến trên trận pháp phía trước hắn.
Trận pháp thượng cổ kia sáng lên linh quang, sau đó chậm rãi đem hai tòa núi Ngũ Sắc hòa thành một thể. Uy năng của nó đã đạt đến trên Tiên khí đỉnh tiêm, chỉ thiếu chút nữa là có thể hóa thành Hậu thiên linh bảo.
“Toàn lực chiến một trận, người nào thắng, người đó được lấy đi núi Ngũ Sắc trong trận pháp, như vậy thế nào?” Đàm Tu nhìn Từ Cương nói.
Từ Cương cũng ném núi Ngũ Sắc cỡ nhỏ trong tay vào trong trận pháp, ba đạo núi Ngũ Sắc triệt để dung hợp, biến thành một Hậu thiên linh bảo.
Đàm Tu nhìn về phía núi Ngũ Sắc hóa thành Hậu thiên linh bảo kia, trong ánh mắt hiện lên một tia nóng rực.
Thời cơ mình tấn cấp thành Kim Tiên, nói không chừng chính là trên Hậu thiên linh bảo núi Ngũ Sắc này.
Từ Cương lại biểu hiện rất điềm tĩnh, nếu so sánh thì hắn để ý trận chiến giữa hắn cùng Đàm Tu này hơn.
Về phần Hậu thiên linh bảo, đó chỉ là chuyện nhân tiện thôi.
Có một sư phụ là Luyện Khí Đại Tông sư, hoặc là nói, là Thần Tượng tương lai, hắn cũng không phải quá ham thích với Hậu thiên linh bảo.
Lúc này, trên bầu trời cách hai người hơn trăm dặm, có một đóa tường vân đang trôi nổi.
Từ Phàm ngồi trên tường vân, ăn thịt nướng uống rượu, chuẩn bị thưởng thức đại chiến Từ Cương và Đàm Tu.
“Nói riêng về chiến lực, lão đại hơi yếu một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, chỉ cần hơi cơ trí một chút, chiến thắng Đàm Tu kia không thành vấn đề.” Từ Phàm nhấp một ngụm rượu nhỏ nói.
“Đàm Tu này cũng là nhân vật thiên kiêu hiếm thấy, thời điểm mấu chốt còn phải giúp một cái, nếu thật sự bị lão đại đánh chết, nhân quả giữ lấy nhất định không nhỏ.”
Từ Phàm dùng đũa gắp lên một miếng thịt nướng bị nướng đến xèo xèo bóng bẩy.
Để vào trong miệng nếm thử một phen, gật đầu, gần đây tay nghề lại tăng lên rồi.
Trên bầu trời bỗng vang lên một lôi minh, chín con Lôi Long lượn lờ giữa không trung, tất cả đều trừng mắt nhìn về phía ảo ảnh ngàn tay do Từ Cương huyễn hóa ra tới.
Lúc này uy năng của ảo ảnh ngàn tay triển khai toàn bộ, quanh thân tản ra khí thế sắc bén, giống như đại năng giáng thế.
Sau lưng ảo ảnh ngàn tay có năm viên ngũ sắc Tiên châu do Ngũ Hành đại đạo hiển hóa, quay quanh tại một đoàn quang mang trắng đen xen kẽ xoay tròn.
“Không tệ, không hổ là người để chúng ta chờ đợi lâu như thế.”
Nhìn ảo ảnh ngàn tay, Đàm Tu cười to, lần này rốt cuộc có thể toàn lực xuất thủ, chiến một trận thống khoái.
Ba con Lôi Long dung nhập vào trong bản thân Đàm Tu.
Sau đó một Lôi Đình cự nhân thân cao ngàn trượng xuất hiện, cầm trong tay lôi thương, như Lôi Thần tại thế.
Lôi Đình cự nhân xuất hiện khiến cho bầu trời mấy vạn dặm xung quanh đều bị lôi vân bao phủ.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Lúc này Từ Phàm cũng dời đến phía trên lôi vân, cảm thấy hứng thú nhìn về phía Đàm Tu.
Sáu con Lôi Long xoay quanh trên người Lôi Đình cự nhân, toàn lực gia trì lôi thương trong tay kia.
Ngay lúc Đàm Tu bày đủ uy thế, ảo ảnh ngàn tay đã thi triển mấy trăm đạo thần thông phòng ngự bọc trên người mình.
Một lôi thương đủ xuyên qua thiên địa, trong nháy mắt bị Lôi Đình cự nhân ném ra ngoài, bắn thẳng đến ảo ảnh ngàn tay.
Vượt qua không gian, lôi thương kia trong nháy mắt xuyên thấu qua hơn năm mươi tầng thần thông phòng ngự của ảo ảnh ngàn tay, sau đó lực tẫn, tiêu tán giữa thiên địa.
Lúc này ảo ảnh ngàn tay đã thi pháp xong, sau lưng xuất hiện mười quả đạn đạo thần thông Đông Phong.
“Ta vẫn cho là ở Tiên giới, uy lực Tiên thuật thần thông của Lôi Phạt Thiên tông ta là đứng thứ nhất, hôm nay gặp mặt, ta thấy là ta có chút ếch ngồi đáy giếng rồi.”
Đàm Tu nhìn về phía mười quả đạn đạo thần thông phía sau ảo ảnh ngàn tay kia, có chút kiêng kị.
Từ Cương không trả lời, mười quả đạn đạo thần thông phía sau trực tiếp toàn bộ bắn ra.
Sau đó ngàn tay cùng động, một quả đạn đạo thần thông thể lượng càng lớn hơn đang chậm rãi ngưng tụ.
Từ Phàm ở xa bên ngoài chiến trường nhìn một chút, cuối cùng lui về sau một vạn dặm, tiến hành quan chiến tầm xa.
Quả nhiên, tiếng nổ đùng đoàng liên tiếp vang lên, phạm vi mấy trăm vạn dặm đều có thể nghe được.
Trong nhất thời, tu sĩ rải rác trong phạm vi mấy trăm vạn dặm, tất cả đều nhìn về nơi tiếng nổ vang phát tán ra.
Dư âm do thần thông Đông Phong nổ tung sinh ra, ngay cả thần thông phòng hộ trên người Từ Cương cũng suy yếu mấy tầng.
Bạo tạc qua đi, Từ Cương khống chế quả đạn đạo Đông Phong đại thể lượng sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn về nơi lôi quang lấp lóe phía xa.
Chỉ thấy nơi xa có một cự noãn ngưng tụ từ lôi điện, lúc căng lúc co, giống như đang hô hấp, lại giống như đang phá noãn mà sinh.
Lúc này, giữa bầu trời, từng đạo lôi đình đánh xuống trên cự noãn kia.
Theo số lần đánh xuống càng ngày càng nhiều, cự noãn kia cũng càng lúc càng lớn.
Từ Cương chỉ khống chế thần thông Đông Phong sau lưng kia lơ lửng phía sau, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía lôi đình cự noãn kia.
“Nếu để sư phụ biết ta cho ngươi cơ hội như thế, sau khi quay về tông môn phải bị mắng chết.” Trên mặt Từ Cương lộ ra vẻ mỉm cười.
Từ nhỏ hắn đã được Từ Phàm dạy dỗ, bất kể là luận bàn hay là chiến đấu, nhất định không được cho kẻ địch của ngươi để lại đường rút.
Kẻ địch chết đi mới là kẻ địch tốt.
Giống như loại hành vi này của Từ Cương, đã là vi phạm với lời dạy bảo trước đây.
Một màn này bị Từ Phàm ở phía xa nhìn vào mắt, không khỏi sờ cằm nói: “Sau khi trở về phải tăng cường dạy dỗ, tỏ vẻ anh hùng cũng không phải điềm gì tốt.”
Chân Tiên áo đen đứng phía sau Từ Phàm kia, trên mặt có chút khiếp sợ nhìn qua mọi chuyện nơi xa.
Nam tử tản ra khí thế hủy thiên diệt địa nơi xa kia, vậy mà lại là đồ đệ của vị trước mắt này!
Đúng lúc này, theo một lôi điện lớn đường kính vài trượng bổ vào trên cự noãn kia.
Một tiếng rồng ngâm phóng lên tận trời, vang vọng toàn bộ thế giới di tích.
Một Lôi Đình Chân Long dài mấy ngàn trượng lượn trên bầu trời, ánh mắt nhìn về phía ảo ảnh ngàn tay của Từ Cương kia uy nghiêm như chúng thần trên trời.
“Ánh mắt này của ngươi rất không thân thiện đấy, ta cũng đã chừa cho ngươi thời gian phóng đại chiêu rồi.” Giọng Từ Cương vang lên.
“Đó là thần thông bản mệnh của ta, lôi đình cự noãn kiên cố vô cùng, thần thông kia của ngươi lại oanh tạc thêm mười lần nữa cũng không công phá được phòng ngự của nó.”
Một âm thanh mang theo tiếng rồng ngâm vang lên.
“Ngươi là đối thủ mạnh nhất ta gặp phải sau khi thành tiên, vừa mới bắt đầu vốn định nương tay, hiện tại xem ra là ta chủ quan.”