Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 953 - Chương 953: Thỉ Vũ Thuật

Chương 953: Thỉ Vũ thuật Chương 953: Thỉ Vũ thuật

“Mặc dù thế giới di tích này có chút đổ nát nhưng cảnh sắc vẫn không tệ.”

Trong thế giới di tích, Từ Phàm đang ngồi bên hồ nướng linh ngư mới vừa câu lên.

Mục đích hắn ở đây không phải tầm bảo, thế nên cũng không vội tìm tòi xung quanh.

Đúng lúc này, một quang mang từ chân trời nhanh chóng loé lên.

“Khí tức này, hình như có chút quen thuộc.” Từ Phàm nhìn đạo quang mang tan biến về phía chân trời kia nói.

Ăn cá nướng, nhìn độn quang trên bầu trời thỉnh thoảng xẹt qua như sao băng.

Nơi xa thỉnh thoảng còn có thể truyền đến dư âm chiến đấu.

Đúng lúc này, bên ngoài vạn dặm lôi minh đại tác.

Từ Phàm chỉ là hướng chỗ kia nhìn thoáng qua liền nói ra: “Hẳn là tiểu tử Lôi Phạt Thiên tông kia, xem bộ dạng này còn đánh đến có đi có về.”

“Chân Tiên có thể tiêu mười vạn Tiên ngọc vào đây cũng có chút khả năng đấy.”

Dựa theo Từ Phàm quan sát, thực lực Chân Tiên vào đây ít nhất là trình độ có thể hạ được lôi đài đại chúng.

Ngay lúc Từ Phàm đang xem náo nhiệt tầm xa, môt thanh đoản kiếm đột nhiên từ phía sau Từ Phàm đánh tới.

Đầu Từ Phàm bay thẳng lên trời, máu tươi từ chỗ đứt kia phụt lên cao.

Một cột máu bay thẳng lên không trung ba ngàn dặm.

Chân Tiên đánh lén Từ Phàm nhìn thi thể không đầu của hắn, máu tươi phun ra liên tục không ngừng, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

“Chân Tiên tu luyện đạo Huyết Hải cũng không đến mức thế này mà.” Chân Tiên ẩn trong hắc bào có chút nghi hoặc nói.

“Nếu như cảnh giới Chân Tiên tu luyện đạo Luyện Thể tới cực hạn, bị chém đứt đầu hẳn là cảnh này, khí huyết chi lực sung túc, phun tới ba ngày ba đêm cũng dừng không được.”

Một giọng nói vang lên bên cạnh Chân Tiên áo đen.

Cùng lúc đó một cỗ sơn nhạc chi lực trấn trụ Chân Tiên áo đen kia không thể nhúc nhích.

“Ngươi tốn mười vạn Tiên ngọc tới thế giới di tích Tiên Tinh chính là vì ăn cướp sao?”

Giọng Từ Phàm bình thản vang lên.

Thi thể không đầu bên cạnh, máu tươi phun ra đã biến thành suối phun dưới đất, máu tươi cũng biến thành nước suối trong veo.

Lúc này, Chân Tiên áo đen bị định trụ kia sắc mặt có chút kinh hãi, sau đó lại chuyển hóa thành vẻ tuyệt vọng nồng đậm.

Tất cả pháp bảo không gian trên người Chân Tiên áo đen kia cũng bị Từ Phàm soát ra.

“Thu hoạch này của ngươi không tệ đâu nha!” Từ Phàm nhìn đồ vật trong pháp bảo không gian của Chân Tiên áo đen cảm khái nói.

“Có thể tha ta một mạng hay không?” Giọng Chân Tiên áo đen có chút khàn khàn.

“Nói lời này có vẻ ngươi ngây thơ quá rồi.” Từ Phàm dùng tay nhẹ nhàng vỗ vai Chân Tiên áo đen nói.

Trong nháy mắt, ký ức từ nhỏ đến lớn của Chân Tiên áo đen xuất hiện trước mắt Từ Phàm.

“Tâm ngoan thủ lạt, thất dục phóng túng, loại người như ngươi sống đến bây giờ đã là có lời lắm rồi.” Từ Phàm quan sát ký ức của Chân Tiên áo đen trong màn sáng nói.

“Cầu đạo hữu cho ta thống khoái.” Chân Tiên áo đen bị định trụ làm bộ trấn định nói.

Trong đầu hắn đã tưởng tượng ra mấy loại hình pháp tàn khốc nhất Tiên giới.

“Cho ngươi thống khoái, vậy cũng quá có lỗi với những chuyện ngươi làm trước kia.”

“Cùng ta về tông môn, ta mời ngươi ăn tiên trân hải vị.” Trên mặt Từ Phàm lộ ra tươi vui xán lạn, giống như muốn chiêu đãi hảo hữu nhiều năm không gặp.

“Được rồi, trước tiên đi làm cho ta chút thịt rừng, vừa rồi con cá nướng kia mới ăn một nửa liền bị ngươi làm hỏng.” Từ Phàm nói.

Thân thể Chân Tiên áo đen kia không chịu khống chế bay về phía nơi xa, không qua bao lâu liền mang về một con thú nhỏ như linh dương.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của Chân Tiên áo đen, cơ thể hắn thuần thục giết dê lấy máu, lột da ướp gia vị.

Trong lúc đó còn dùng Hỏa Diễm Thuật đốt lên một đống lửa.

Từ Phàm lấy ra các loại gia vị ướp để lên trên mặt đất, để cho hắn nướng.

Nhưng vào lúc này, Từ Phàm đột nhiên nhận được tin tức khác.

“Ngươi trước tiên ở đây từ từ làm, ta đi một chút rồi về.”

Lúc này cách Từ Phàm ngoài ngàn vạn dặm, ba sư đồ Vương Hướng Trì đang bị một đội Chân Tiên đuổi theo.

“Giao đồ vật ra đây, miễn cho các ngươi cùng chết!”

“Lấy tu vi Chuẩn Tiên của ba người các ngươi, những thứ kia rơi xuống trong tay các ngươi chính là tai nạn.” Chân Tiên cầm đầu truy đuổi ba sư đồ Vương Hướng nói.

“Tới trước được trước, các ngươi phải trước đuổi kịp chúng ta rồi lại nói.” Hàn Phi Vũ lấy ra một phù chú, trực tiếp kích hoạt.

Một Thỉ Vũ thuật phạm vi cực lớn xuất hiện, lập tức một cỗ mùi hôi thối tràn ngập trên bầu trời.

Vô số hạt mưa phân phủ xuống đội Chân Tiên kia.

“Đây là phân sao?”

Chân Tiên truy kích có chút nghi hoặc, cỗ mùi hôi thối này khơi ra ký ức lúc hắn mới vừa tu luyện.

“Muốn ghê tởm chúng ta?”

Một đội mười vị Chân Tiên kia trực tiếp nổi lên một cơn cuồng phong, muốn thổi Thỉ Vũ thuật bao trùm phạm vi trăm dặm này tới nơi khác.

Hàn Phi Vũ quan sát được toàn bộ mọi việc, trên mặt lộ ra ý cười.

Phù chú Thỉ Vũ thuật cấp Tiên phẩm do Ngũ sư thúc ta làm ra sao có thể dễ dàng tránh thoát như vậy được.

Thỉ Vũ thuật trực tiếp bao trùm phạm vi trăm dặm xung quanh dường như không chịu ảnh hưởng, tiếp tục phủ tới đội Chân Tiên kia.

“Toàn thể thuấn di.”

Đội Chân Tiên kia lập tức biến mất, xuất hiện lần nữa thì đã tránh đi phạm vi Thỉ Vũ thuật.

Chỉ là trên người bọn họ tất cả đều bao trùm đều đặn một tầng những thứ không thể miêu tả.

Cảm nhận được mùi hôi thối trên người, những Chân Tiên kia lập tức nổi giận.

Cảm nhận được Chân Tiên truy kích bọn họ phía sau phát ra khí thế khổng lồ.

Vương Hướng Trì trợn mắt nhìn Hàn Phi Vũ một cái.

“Ngươi ngại không đủ náo nhiệt hả.”

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng rống giận.

“Lấy linh làm giới, vây cho ta!!”

“Lấy máu làm giới, định cho ta!!”

Thần thông mạnh nhất đều đã vận dụng ra.

Chỉ thấy pháp trận hồng lam đan xen vây chặt lấy ba người Vương Hướng Trì.

“Sư huynh, chiêu này của ngươi kết thù lớn rồi. Xem ra chúng ta giao đồ vật ra cũng khó thoát khỏi cái chết.” Kiếm Vô Cực nói, nhưng biểu cảm trên mặt lại rất nhẹ nhàng.

“Chuyện sớm hay muộn, thực lực đội Chân Tiên này mạnh hơn chúng ta quá nhiều, chúng ta làm gì cũng chạy không thoát, xem ra chỉ có thể cầu viện sư tổ các ngươi.” Vương Hướng Trì nói.

Nếu như Chân Tiên đối diện chỉ có ba bốn người, Vương Hướng Trì cảm thấy mình liều mạng có thể vật lộn một phen.

Nhưng một đội mười Chân Tiên đối diện, hắn thật đúng là không có nắm chắc.

“Vốn muốn các ngươi sau khi giao ra những thứ kia thì cho các ngươi một cái chết thống khoái.”

“Hiện tại ta thay đổi chủ ý, ta muốn treo tiên linh của các ngươi trên chín tầng trời, để những trận Cương Phong kia thổi các ngươi vạn năm!”

Lúc này, đội Chân Tiên kia đã dọn dẹp sạch sẽ những vật không thể miêu tả trên người kia.

Nhưng mùi hôi thối phát ra trên người kia, lại làm thế nào cũng không phủi đi được.

Đội Chân Tiên kia vây quanh bên ngoài pháp trận, dùng những lời ác độc nhất chửi rủa ba sư đồ Vương Hướng Trì.

Đúng lúc này, một ánh kiếm phảng phất như từ ngoài bầu trời mà đến, nháy mắt xuyên qua mười Chân Tiên kia.

“Ở ngoài ngàn dặm cũng ngửi được cỗ mùi hôi thối này. Nếu ta không tới cứu các ngươi, mấy Chân Tiên này thật sự có thể tra tấn các ngươi vạn năm.” Giọng Từ Phàm vang lên, nhưng không thấy người thật.

“Đa tạ sư phụ (sư tổ).” Sư đồ ba người cảm tạ nói.

“Được rồi, các ngươi tiếp tục tầm bảo, có việc lại nhờ ta.”

Theo sau, khí trời dần dần rơi vào một mảnh yên tĩnh.

Trận pháp vây khốn bọn họ biến mất, mấy người cố nén mùi hôi thối tràn ngập trên không, thu thập pháp bảo không gian trên người mười Chân Tiên bị giết kia.

“Sau này ít dùng chiêu này, ghê tởm người khác, cũng ghê tởm mình.” Vương Hướng Trì có cảm giác muốn ói, giống như loại mùi hôi thối này có thể thấm vào linh hồn.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Kiếm Vô Cực cũng có chút buồn nôn.
Bình Luận (0)
Comment