Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 965 - Chương 965: Đại Ca Tốt

Chương 965: Đại ca tốt Chương 965: Đại ca tốt

Vương Vũ Luân đang ngồi câu cá trên một cự hồ ngoài Ẩn Linh môn, phía sau còn có một đôi phu thê đang đứng.

“Cha, cha cứ đồng ý đi, ta và Tùy Ảnh thật sự muốn đi dạo Tiên giới.” Nữ tử phía sau Vương Vũ Luân nói.

“Hiện tại tu vi các ngươi yếu quá, ngươi vừa mới thăng cấp Chuẩn Tiên, Tùy Ảnh vẫn chưa thích ứng với con rối chiến lực cấp bậc Chân Tiên.”

“Có phải vì ở tông môn quá lâu, nên cảm giác bên ngoài thiên hạ thái bình không.” Vương Vũ Luân lắc đầu nói.

“Từ bá bá đều đã đồng ý, tại sao ngươi lại không.” Vương Linh Nhi bĩu môi nói.

“Các ngươi đi ra ngoài, có phải còn muốn dẫn theo sư phụ của ngươi hay không, đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi đang suy nghĩ điều gì, hãy ở trong tông môn, đợi sau khi thăng cấp đến Chân Tiên, các ngươi muốn đi đâu thì đi.” Vương Vũ Luân nói.

Đúng lúc này, từ ngọn núi chính đảo Ẩn Linh nổi lên một luồng sáng, trong nháy mắt rơi vào bên cạnh Vương Vũ Luân.

“Đây là sao vậy, bọn nó muốn ra ngoài thì cứ ra ngoài, chỉ cần trong cự thành thì sẽ không có chuyện lớn gì.” Từ Phàm khuyên nhủ.

“Không được, thực lực quá yếu, tu vi Chuẩn Tiên, chỉ cần đồ mà ngươi tặng cho bọn nó lộ ra một chút, sẽ khiến người khác nhìn trộm.” Vương Vũ Luân vẫn lắc đầu.

Vương Linh Nhi dậm chân, dẫn theo bóng dáng bên cạnh rời đi.

Từ Phàm cười ha hả nhìn lấy cảnh này.

“Con gái lớn không giữ nổi!” Vương Vũ Luân cảm khái nói.

“Giữ nổi hay không là do ngươi, ít nhất bây giờ bọn nó cũng nghe lời ngươi!” Từ Phàm nói xong cũng lấy ra một cần câu, bắt đầu câu cá với huynh đệ tốt của mình.

“Gần đây thấy ngươi siêng năng không ít, có phải hôm đó bị lão giã tóc bạc đó đến thăm kích thích hay không.” Vương Vũ Luân tò mò hỏi.

“Cũng không hẳn vậy, hiện tại tông môn có chút ổn định lại, ta muốn tranh thủ khoảng thời gian này, tăng tu vi của các đệ tử lên một chút.”

“Cái khác không nói, ít nhất cũng phải có mấy vạn Chân Tiên.” Từ Phàm thảnh thơi nói.

Dưới tình hình tài nguyên tông môn sung túc, tu vi của đệ tử đời một đời hai đời ba ngày càng tăng cao.

Từ Phàm tin rằng trải qua mấy trăm năm lắng đọng, đệ tử Chân Tiên trong tông môn sẽ ngày càng nhiều.

“Đến lúc đó tìm thêm mấy đệ tử có tư chất ngộ tính nổi bật để bồi dưỡng trọng điểm, tranh thủ trong vòng một vạn năm để Ẩn Linh môn trở thành thánh địa Tiên tông.” Từ Phàm nhìn mặt hồ xa xa, tâm chí mạnh mẽ nói.

Hắn cảm giác lúc trước ở hạ giới lười biếng quá, mặc dù đối với đệ tử trong tông môn rất tốt, nhưng không đích thân nghiêm túc dạy trực tiếp.

Có lẽ ngày nào đó nhớ lại, mở một con đường tùy tiện chỉ điểm một chút.

“Xem ra ngươi thật sự phải phấn đấu rồi, không dễ dàng!” Lúc Vương Vũ Luân nói chuyện, cần câu trong tay đột nhiên chìm xuống, sau đó là một lực kéo hết sức.

Từ Phàm bên cạnh nhìn thấy cảnh này, đột nhiên hơi tò mò nguồn gốc của lực kéo đó.

Lúc này, tại nơi nào đó trong Tiên giới, một cô nương mặt đỏ bừng đang cực lực kéo yếm đỏ.

Nàng vốn ở trong tiểu viện trong nhà, đột nhiên cảm thấy có một lực kéo rất lớn móc trúng yếm của nàng, rồi kéo nó ra khỏi hư không.

Đầu tiên nữ tử đó căng thẳng, sau đó nhìn thấy yếm sắp bị kéo đi, ngay lập tức bộc phát ra sức mạnh mạnh mẽ.

“Đây chính là nội giáp Tiên khí phòng hộ ta mới mua, nếu ngươi không còn nữa, sau này ta gặp phải kẻ xấu ở bên ngoài thì làm sao đây.”

Nữ tử đó nắm lấy yếm, sống chết không buông tay, ánh mắt hơi ngượng ngùng và tức giận, nhìn sợi dây như có như không móc lấy cái yếm.

Lực kéo của sợi dây đó càng lúc càng lớn, nữ tử đó dùng toàn thân để cởi bỏ nhưng cũng không thể vãn hồi kết cục bị kéo đi.

Nữ tử co quắp ngồi trên mặt đất nhìn về phía cái yếm biến mất.

“Một ngàn hai trăm Tiên ngọc, cứ biến mất như vậy!”

“Ta phải nói với mẹ ta sao đây?”

Lúc này, Từ Phàm và Vương Vũ Luân nhìn về phía cái yếm trên móc câu.

“Miễn cưỡng xem như là Tiên khí phẩm cấp, có lẽ bán cho những thương hội đó cũng hơn một ngàn Tiên ngọc.”

Từ Phàm rất bình thản về việc huynh đệ tốt của mình có câu được Tiên khí hay không.

“Hây, thời gian gần đây không biết tại sao luôn câu được Tiên khí bên người, gần đây ánh mắt Thiến Nhi nhìn ta cũng ngày càng kỳ quái.”

Vương Vũ Luân nói xong, sắc mặt bình tĩnh lấy yếm đỏ từ trên móc câu rồi đặt vào trong pháp bảo không gian.

Tiên khí gần gũi bên người thế này hắn cũng câu được, yếm đã là một tình cảnh nhỏ rồi.

“Từ đại ca, gần đây lúc ta tu luyện, luôn dễ dàng tiến vào mộng đẹp.”

“Trong mộng, lão đại và lão nhị thường xuyên đánh nhau.” Nhân lúc bốn phía không có người, Vương Vũ Luân nói ra những lời chỉ có đại ca tốt mới nghe được.

“Lão đại lão nhị?”

“Lão đại chính là người lúc ở hạ giới, lão nhị là trưởng công chúa của Tiên triều Đại Chu.”

“Trong mộng cảnh của ta, hình như còn có mấy người đứng bên cạnh xem chiến, nếu như không có gì bất ngờ.”

Vương Vũ Luân nói đến đây thì thở dài thật sâu.

“Lão đại lão nhị!” Giọng điệu của Từ Phàm cực kỳ hâm mộ.

“Quê nhà của ta có câu nói, nếu đã không thể chống lại, thì hãy nằm xuống và chấp nhận!”

“Dũng sĩ thực sự, dám đối mặt với một cuộc sống thảm khốc, so với thảm khốc, thì có lẽ ngươi nên hạnh phúc.” Giọng điệu của Từ Phàm hơi phiền muộn.

Sau đó trong đầu hắn lóe lên linh quang, quyết định sau đó sẽ đi tìm đại ca tốt lão giả tóc bạn với huynh đệ tốt để nói chuyện.

“Nằm mơ thì không sao, lỡ như bọn họ tìm đến đây thì sẽ phiền phức đó.”

“Hiện tại tu vi ta thấp như vậy, thoạt nhìn lão đại lão nhị người nào người nấy đều rất to lớn.”

“Ta chỉ sợ đến lúc đó bọn họ giận chó đánh mèo lên người Từ đại ca thôi.” Vương Vũ Luân lo lắng nói.

“Cái này ngươi yên tâm, luận về to lớn, chúng ta chưa từng sợ ai.” Từ Phàm vỗ vỗ vai Vương Vũ Luân nói.

“Đúng rồi, Từ đại ca, chẳng phải lúc ở hạ giới chúng ta đã xem qua Thiên Huyễn Châu của Tiên triều Đại Chu sao, hiện tại đã có người sau rồi.”

“Ta đã xem qua, cái này Từ đại ca tự cầm về xem đi, tốt nhất đừng để người ngoài biết.”

Nhắc đến người sau, sắc mặt Vương Vũ Luân hơi cổ quái.

“Vậy sao, vậy để ta tìm cơ hội xem xem!” Từ Phàm tiếp nhận Thiên Huyễn cChâu nói.

Từ Phàm với huynh đệ tốt câu cá một ngày, rồi trở về tiểu viện của mình.

“Bồ Đào, đưa ta đến Thượng Lăng Thành, Tiên vực Bắc Đẩu.” Từ Phàm dặn dò.

Vừa rồi hắn đã liên hệ với đại ca tốt mới nhận của mình, nên có được địa chỉ này.

“Tuân mệnh chủ nhân, bởi vì cách quá xa nên xin chủ nhân đích thân vào Không Giới môn trong truyền tống.” Bồ Đào nói.

Thượng Lăng Thành, Tiên vực Bắc Đẩu.

Từng là đạo hữu, hiện tại sư điệt tốt Tinh Linh bưng hai chén trà Đại Đạo lên cho Từ Phàm và ông lão tóc bạc.

“Lão đệ, có việc cứ nói ra.” Ông lão tóc bạc nhiệt tình nói, hắn vốn muốn cứ cách một khoảng thời gian lại đi đến chỗ Từ Phàm để tăng cảm tình.

Không ngờ hiện tại lại tự động tìm đến cửa.

“Đại ca, ta muốn nhờ một chuyện.” Từ Phàm nghiêm túc nói.

“Có việc cứ nói, ngươi và ta là huynh đệ không cần khách khí như vậy!” Ông lão tóc bạc phất tay nói, ngôn ngữ tư thế đều lộ ra vẻ phóng khoáng.

“Ta có một đạo lữ ở Phi Vũ giới, tên là Trương Vi Vân.”

“Lúc ta sắp phi thăng, bị một nữ tử Tiên giáp thần bí bắt đi, mặc dù sau đó đạo lữ đó có liên lạc cho ta nói đã được nhận làm đồ đệ.”

“Nhưng ta vẫn không yên tâm, muốn biết hiện tại đạo lữ đó của ta đang ở nơi nào.”

Từ Phàm vừa nói vừa truyền tin tức cho ông lão tóc bạc.
Bình Luận (0)
Comment