Chương 971: Nguyên dịch lôi tương
Chương 971: Nguyên dịch lôi tương
“Trở thành Luyện Khí Tông sư, vi sư liền thoả mãn nguyện vọng nhỏ của ngươi.”
“Về thành lớn quê ngươi, mở một cửa hàng luyện khí nhỏ, nhân tiện dẫn theo cha mẹ của ngươi, sau trăm năm quay về là được.” Từ Phàm cười ha hả nói.
Hắn rất vui mừng vì đồ đệ đã trở thành Luyện Khí Tông sư, sau khi bồi dưỡng mấy trăm năm nhất định sẽ là trợ thủ đắc lực.
“Bồ Đào, trong trăm năm qua ta đã gia tốc tổng cộng được bao lâu rồi?” Từ Phàm đột nhiên hỏi.
“Chủ nhân, bảy ngàn năm.” Giọng Bồ Đào vang lên.
Trong trăm năm này, tám mươi phần trăm tiên ngọc mà Ẩn Linh môn kiếm được đều mua trọng bảo thời gian cho Từ Phàm.
“Tốc độ này là được rồi, cứ từ từ đi.” Từ Phàm thở dài nói.
Hiện tại, trọng bảo thời gian mà Từ Phàm thiếu nhất đôi khi vắng bóng trên thị trường, giá cả cũng lên xuống thất thường.
Đôi khi nó có thể được tính toán đến ba mươi lăm ngàn tiên ngọc một năm, đôi khi nó có thể đạt tới sáu mươi ngàn tiên ngọc một năm, nhiều nhất có thể đạt tới một trăm năm mươi ngàn tiên ngọc một năm.
Trong nhiều năm, Bàng Phúc vẫn luôn tìm kiếm những thế lực có khả năng khai thác trọng bảo thời gian, muốn nói chuyện về một con đường nhập hàng ổn định, nhưng đều bị từ chối.
Vì vậy, Bàng Phúc nhiều lần phải mua ngoài thị trường với giá cao.
“Chủ nhân, thật ra ngươi có thể mời...”
Bồ Đào chưa kịp nói xong đã bị Từ Phàm ngắt lời.
“Không được.” Từ Phàm lắc đầu nói.
Hắn thà tiết kiệm tiên ngọc từng chút một mua trọng bảo thời gian chứ không muốn mạo hiểm đánh cược một lần.
“Chủ nhân, nhóm đệ tử đầu tiên của học viện Kim Khí sắp tốt nghiệp, Chân Tiên trấn thủ mời ngươi đến dự lễ.” Bồ Đào nói.
“Không đi, ta đến học viện xem xét một chút, học viện đó đã được ý chí thiên đạo thừa nhận tám chín phần mười rồi, cho nên đi dự lễ cũng không có gì thú vị.” Từ Phàm nói.
“Huynh đệ tốt, ta vừa lấy được một vò rượu ngon, ta và ngươi cùng nhau thưởng thức ra sao đi.” Một giọng nói từ trên trời truyền đến.
Cuối cùng, thân ảnh của Bạch Phát lão giả xuất hiện trong sân Từ Phàm, một tay cầm vò rượu.
“Đại ca, loại rượu nào có thể ngon hơn chỗ này của ta vậy.” Từ Phàm cười ha hả đáp lại.
Nhiều năm qua, hắn đã ủ rất nhiều loại rượu ngon bằng cách chưng cất rượu.
“Ngươi thử một ngụm thì biết ngay thôi.” Bạch Phát lão giả nói một cách thần bí.
Hai người đi tới đình nghỉ mát trong sân nhỏ.
“Bồ Đào, để hai vị đệ tử của đạo Mỹ Thực làm mấy món điểm tâm qua đây đi.” Từ Phàm phân phó.
“Tuân mệnh.”
Trong mắt của Bạch Phát lão giả sáng rực lên, một trong những lý do hắn thường xuyên cầm rượu ngon đến đây là vì đồ nhắm của đạo Mỹ Thực.
Sau khi biết trong tông môn của Từ Phàm có có hai đệ tử chủ tu đạo Mỹ Thực thì hắn đã trở thành khách quen ở đây.
“Nào lão đệ, uống rượu đi.”
Bạch Phát lão giả lấy ra hai ly rượu, tự rót một ly cho Từ Phàm.
Nhất thời, một mùi rượu thơm lạ thoang thoảng, nó có mùi giống như một cảm giác tê dại.
“Chẳng lẽ đây là nguyên dịch lôi tương trong truyền thuyết.” Từ Phàm ngạc nhiên nói.
Nguyên dịch lôi tương, cho dù là thánh giả Đại La sau khi uống xong cũng sẽ say.
“Vẫn là lão đệ biết phân biệt hàng tốt hàng xấu, một vò nguyên dịch lôi tương này là do lão đại trăm cay nghìn đắng chuẩn bị sang đây đấy.” Bạch Phát lão giả nói.
“Có lẽ đại ca cũng đã bỏ ra không ít công sức nhỉ.” Từ Phàm nhìn Bạch Phát lão giả cười nói ha hả.
Trong những năm qua, Bạch Phát lão giả đã mất rất nhiều máu để ăn chùa thức ăn của Từ Phàm.
Tất cả các loại tiên vị quý hiếm, nguyên liệu trong truyền thuyết, các loại thịt thần thú, các loại rượu rất hiếm có trong Tiên giới, tất cả đều được đưa đến chỗ của Từ Phàm.
“Chỉ ói ra mấy vại máu thôi, không có gì đáng ngại.” Bạch Phát lão giả nói.
“Đại ca, chiến trận ngoài biên thuỳ bây giờ như thế nào rồi, giờ ở Tiên giới đồn là tình hình chiến đấu càng ngày càng bất lợi cho Nhân tộc.” Từ Phàm hỏi.
Từ Phàm phát hiện ra mình còn có một lợi ích khác sau khi quen biết người đại ca này, đó là để có được những thông tin đầu tiên của Tiên giới.
“Còn nghiêm trọng hơn chuyện này, ở khu vực biên cảnh cũng đã có mấy vị Tiên vực sắp thất thủ, nhưng đây là xu thế chung, không có cách nào khác.” Bạch Phát lão giả nâng ly nói với Từ Phàm.
“Nhân tộc của chúng ta có thể thắng được không?” Từ Phàm hỏi.
“Những nhân vật phía trên thánh giả Đại La kia không thể ra tay, kết quả của Nhân tộc chúng ta chỉ có bại trận.”
“Ta đã tính trận chiến này một chút rồi, nó sẽ chấm dứt bằng việc Nhân tộc chiếm một nửa Tiên vực.”
“Chỉ có điều Tiên vực chỗ lão đệ này là an toàn nhất, không nên lộn xộn, cứ yên tâm mà phát triển ở đây.” Bạch Phát lão giả suy nghĩ một chút rồi nói.
“Nhân tộc chúng ta còn quá yếu, nếu không sau khi chúng ta xưng bá Tiên giới sẽ không có chuyện như vậy.” Từ Phàm say sưa nói, lại uống thêm một chén nguyên dịch lôi tương.
Cả người xuất hiện một cảm giác tê dại, có cảm giác hơi say của người phàm.
“Lão đệ ngươi không cần lo lắng chuyện này,trời sập xuống cũng có người cao trèo lên.” lão giả cười ha hả nói.
Từ Phàm gật đầu.
“Lão đệ này, ta thấy những đệ tử trong tông môn của các ngươi đều là tư chất long phượng, tương lai vô hạn, chỉ cần bồi dưỡng tốt, sau này nhất định sẽ là trợ thủ đắc lực cho ngươi.”
“Tông môn của lão đệ cuối cùng nhất định sẽ phát triển thành đại đạo tông nổi danh lừng lẫy trong Tam ba ngàn giới.” Bạch Phát lão giả khen ngợi.
“Đại ca, muốn nói gì thì nói đi. Huynh đệ ta và ngươi không cần khách sáo như vậy.” Từ Phàm cười ha ha nói.
“Nếu không, ta sẽ dẫn theo mấy đồ đệ kia nhập hội được rồi.”
“Ngươi phong cho ta trưởng lão là được.” Bạch phát lão giả cười nói.
“Đại ca không nên nói đùa, tiểu tông môn của ta đây ngay cả một Kim Tiên cũng không thể dung được đại tiên ngươi đây.” Từ Phàm nhanh chóng cự tuyệt.
Ngay sau khi Bạch Phát lão giả nhập hội, ba vị thánh giả Đại La và hai vị Kim Tiên đã ở Đại Dã Thượng, thời gian đó đã qua.
“Nếu lão đệ không muốn thì thôi vậy.” Bạch Phát lão giả tiếc nuối nói.
“Đại ca có sáu vị sư điệt hiếu kính này trước người, còn thoải mái hơn so với làm trưởng lão trong tông môn của ta.”
Hàm ý sâu xa là vị đại ca này của hắn quả thực đang sống một cuộc sống thoải mái.
Bất cứ nơi nào đều có thể kêu gọi mấy đồ đệ kia, kể cả có muốn đi Tiên giới chơi đùa một vòng thì đồ đệ của thánh giả Đại La cũng phải vẫy tay chào.
“Tất cả đều là tạm thời, ta còn không thể lập kế hoạch cho tương lai.”
“Trong mắt ta, tông môn của lão đệ là nơi thích hợp nhất để ta ở lại.”
Đúng lúc này, một con rối bưng hộp thức ăn đáp xuống sân nhỏ của Từ Phàm.
Sau đó sáu mâm đồ nhắm đã được đặt lên bàn.
Bạch Phát lão giả lập tức quên mất mình muốn nói cái gì, cầm đũa trước mặt bắt đầu gắp thức ăn.
“Lão đệ, ngươi không biết tu sĩ đạo Mỹ Thực hiếm như thế nào ở Tiên giới đâu.”
“Chỉ cần hai vị trong tông môn này của lão đệ ra ngoài mở tiệm thôi thì mỗi năm kiếm được mấy triệu tiên ngọc rất dễ dàng.” Bạch Phát lão giả vừa cười vừa nói.
“Lợi hại như vậy sao?” Từ Phàm nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Cực kỳ lợi hại, nếu lão đệ để cho hai đệ tử kia mở tiệm, ngày nào ta cũng sẽ tới.” Bạch Phát lão giả chờ mong nói.
“Có thể suy tính cái này một chút.”
Một vò nguyên dịch lôi tương bị hai người uống hết, Từ Phàm cũng bước vào trạng thái ngà ngà say.
Bạch Phát lão giả say thật, trong miệng thường nói những lời vô nghĩa.
“Đại họa giáng xuống, mấy thầy trò ta trong Tam Thiên giới không còn nơi nào để trốn, chỉ có lão đệ mới có thể cứu ta.”
“Chỉ cần có thể vượt qua một kiếp này, sau này Tam Thiên giới sẽ dành cho thầy trò ta rong ruổi.”
“Lão đệ, chỉ cần ngươi có thể giúp chúng ta vượt qua một kiếp này, sau này ngươi chính là trời của thầy trò chúng ta~”
Bạch Phát lão giả lầm bầm làu bàu trong miệng rồi ngủ thiếp đi.