Chương 98: Gặp người quen
Chương 98: Gặp người quen
Tại một vùng biển nào đó trong biển Vô Tận, một bóng người đột nhiên xuất hiện từ giữa không trung và rơi xuống bãi biển.
“Lão Kiếm, ngươi đã sớm biết có đúng hay không?” Diệp Tiêu Dao tức giận trong lòng mà nói.
“Không phải ta đã biết, ta đoán được.” Lão Kiếm nói thầm.
“Vậy tại sao ngươi không sớm nói, Cự Đồ Yêu tôn tiếng tăm lừng lẫy và có sức chiến đấu vô song ở Yêu Linh giới.”
“Ngay khi hắn tới thì toàn bộ Tượng châu xong.” Diệp Tiêu Dao vô cùng tuyệt vọng nói, cảm giác mình hại người cả một châu.
“Ta đã khuyên ngươi, nhưng ngươi không nghe.” Lão Kiếm không biết làm sao nói.
“Vậy sao ngươi không nói rõ ràng hơn một chút.”
“Nếu ta nói rõ ràng hơn, vẻ mặt của ngươi hơi lộ ra một chút sơ hở thì ngươi sẽ chết, ngươi cho rằng những Yêu tôn kia đều là kẻ bất tài sao.” Lão Kiếm nói.
“Vậy thì ít nhất cũng có thể vứt bỏ pháp bảo truyền tống kia đi.” Diệp Tiêu Dao ôm đầu uể oải nói, hắn biết khi đó mình không có lựa chọn.
Lão Kiếm cũng không nói gì, hắn biết rằng an ủi hắn ta cũng vô dụng.
Lúc này, một ông lão dẫn một cô gái trẻ đến bãi biển.
“Đạo hữu, xem xương cốt của ngươi kỳ lạ, ngươi có hứng thú gia nhập Kiếm Vương tông Trung châu của ta hay không? Chưởng môn chúng ta chính là tu sĩ đời sau của tôn giả Đại Thừa.”
Ông lão nhìn Diệp Tiêu Dao với ánh mắt sáng ngời, thiếu niên Kiếm Tiên uể oải cần được cứu rỗi.
Ở phía bên kia, vào ngày hôm sau đám người Từ Phàm vừa đến Cực Bắc thành, thì đã nghe được tin tức Thiên Khuyết môn và phòng tuyến cấm địa bị hủy.
Trong một quán trọ, gia đình của Vương Vũ Luân và sư đồ Từ Phàm đã tụ tập lại với nhau.
“Gia tộc của ngươi như thế nào rồi?” Từ Phàm hỏi.
“Đều không có việc gì, trước mắt bọn họ đang tính toán chuyển hướng Ngự Long châu, Từ đại ca, các ngươi có muốn đi theo ta hay không?” Vương Vũ Luân nói.
Ngự Long châu và Tượng châu cách nhau một châu lục, đây cũng là lục địa mạnh nhất trong toàn bộ khu vực phía nam.
“Ta định dẫn họ đi thẳng đến Trung châu, đi xem lục địa mạnh nhất trong đại lục Tu Tiên giới.” Từ Phàm suy nghĩ một hồi nói, bây giờ việc hắn phải làm là rời xa mảnh đất thị phi này, hắn ở lại cũng không có tác dụng gì.
“Trung châu, chỉ là cần rất nhiều linh thạch Truyền Tống trận vượt châu.” Vương Vũ Luân nói.
“Bằng không các ngươi đi Trung châu với ta đi, dựa vào thân phận đại sư Đan Khí Song Tuyệt của ta thì có thể ở nơi đó kiếm miếng cơm ăn.”
“Về phần linh thạch truyền tống vượt giới, ta sẽ lấy ra cho các ngươi.” Từ Phàm nói, hắn sẽ không bao giờ buông tha cho BUG Vương Vũ Luân này.
Hơn nữa, hai đứa con trai của ngươi đều ở trong tay ta, không thể ta chạy, nghĩ ăn rắm kia.
Sau khi nghe Từ Phàm nói, Vương Vũ Luân và Mộ Dung Thiến Nhi liếc nhìn nhau, mà con gái út của họ bên cạnh nói: “Cha mẹ, bằng không chúng ta đi Trung châu thử xem.”
Sau khi Mộ Dung Thiến Nhi cho Vương Vũ Luân một vẻ mặt ngươi làm chủ, Vương Vũ Luân lập tức ôm tay nói với Từ Phàm: “Vậy làm phiền Từ đại ca, cho ta một ngày.”
Từ Phàm đấm một quyền vào vai Vương Vũ Luân.
“Huynh đệ mấy chục năm rồi, bây giờ lại khách khí với ta.” Từ Phàm cười mắng.
“Nguyệt Tiên, ngươi lên kế hoạch cho lộ trình, ngày mốt chúng ta sẽ xuất phát.” Từ Phàm nói.
Từ Phàm có thể nghĩ đến theo sự phát triển sau này của cốt truyện, một số châu xung quanh Tượng châu đều sớm sẽ bị liên lụy, còn không bằng một lần vào luôn đúng chỗ, tùy tiện chạy thẳng đến Trung châu.
Về phần cứu vớt thế giới, đó là chuyện của nhân vật chính, nói không chừng chuyện này chính là cái sọt do hắn tự chọc ra.
Nếu thế giới thực sự cần hắn đi cứu vớt, vây thì cần cho hắn thêm năm ngàn năm, đến lúc đó thì hắn chắc chắn vô địch thế giới.
Vào ngày thứ ba, khi mọi thứ đã sẵn sàng, cả đoàn người cưỡi phi thuyền của Vương Vũ Luân đến khu vực Truyền Tống trận vượt giới bên cạnh Tượng châu, phát hiện ở đây đã đầy rẫy tu tiên giả muốn truyền tống đi.
Có không ít tu sĩ có quan điểm giống như Từ Phàm.
“Sư phụ, làm sao bây giờ?” Từ Nguyệt Tiên hỏi, nhiều người như vậy đoán chừng phải chờ đợi tới ngày tháng năm nào đây, hơn nữa tu sĩ chờ đợi ở chỗ này ít nhất cũng Nguyên Anh kỳ.
“Còn có cách nào khác không?”
Thành thật mà nói, đám tu sĩ Trúc Cơ Kim Đan của họ quả thực rất dễ thấy, đám tu sĩ Nguyên Anh Hóa Thần nnày hơi có ý đồ xấu thôi, cả đội bọn họ chắc sẽ chết hết.
“Từ đại sư, không ngờ có thể gặp ngươi tại đây, đúng là duyên phận.”
Một bàn tay to lớn tráng kiện vững chãi đặt lên vai Từ Phàm, Từ Phàm đột nhiên chìm xuống một thước.
“Sơn Thần tiền bối, ta không thể chịu đựng nổi bàn tay to Luyện Hư kỳ của ngươi.” Từ Phàm quay đầu lại nhìn vị Sơn Thần từng có duyên gặp mặt ở phòng tuyến cấm địa này.
“Các ngươi muốn đi châu nào thế, nói không chừng chúng ta chung đường.” Sơn Thần vừa cười vừa nói, quen biết một vị Luyện Khí sư có tiềm lực, bán vài phần mặt mỏng chắc chắn là lựa chọn đúng đắn.
“Sơn Thần tiền bối đi tới nơi nào vậy, bọn ta muốn đi Trung châu.” Từ Phàm trực tiếp nói, hắn có thể xác định rằng vị đại năng Thể tu Luyện Hư kỳ này chắc chắn cố ý làm quen với hắn, nếu như có thể chung đường, vậy thì không thể tốt hơn.
“Trung châu.” Ánh mắt Sơn Thần sáng ngời.
“Ta cũng muốn đi Trung châu xem thử, nếu không ngại thì đi chung một đường.”
“Đương nhiên không ngại, có tiền bối ở đây, chẳng phải là càng thêm an toàn sao.” Từ Phàm cười nói, nghĩ thầm vấn đề lớn nhất đi Trung châu đã giải quyết.
“Vậy được, các ngươi đi theo ta.”
Sơn Thần nói xong dẫn đám người Từ Phàm đi vào bên trong trung tâm Truyền Tống trạn vượt giới dưới ánh mắt hâm mộ của một đám tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần đang xếp hàng chờ đợi.
“Trước đây ta thường xuyên đi các châu khác để chấp hành nhiệm vụ, cho nên quen biết mấy vị tiền bối trong này.”
“Miễn phí thì không thể miễn phí, nhưng có thể giảm giá còn bảy phần mười.”
Sơn Thần vừa dẫn đường, vừa nói với Từ Phàm.
Hành động này khiến mấy người phía sau Từ Phàm nhìn Từ Phàm với ánh mắt càng thêm sùng bái.
“Phu quân, sư phụ lợi hại như vậy, tiền bối đại năng giả Luyện Hư kỳ đều muốn quen biết sư phụ.” Tiểu Tịch truyền âm cho Từ Cương bên cạnh.
“Bất kể trong chuyện luyện đan hay là luyện khí thì sư phụ đều rất lợi hại, trở thành Tông sư cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
“Giống như vị tiền bối này, ta dám chắc hắn muốn sư phụ giúp hắn luyện chế một món Đạo khí.”
Lúc này, Sơn Thần dẫn đám người Từ Phàm đi tới bên trong Truyền Tống trận vượt châu, đây là chiêu đãi dành riêng cho những tu sĩ Hóa Thần kỳ trở lên.
“Cái gì, bây giờ phí truyền tống đã tăng lên tới ba trăm vạn viên linh thạch một người sao!” Sơn Thần ngạc nhiên nói, trước kia nơi này một người chỉ cần năm mươi vạn viên linh thạch.
“Hơn nữa không thể giảm giá.” Tu sĩ Nguyên Anh bảo vệ Truyền Tống trận bên cạnh bất đắc dĩ nói.
“Từ đại sư, không thể giảm giá mà còn tăng giá.” Sơn Thần thoáng áy náy nói.
Từ Phàm lấy ra một túi trữ vật, bên trong có ba mươi triệu viên linh thạch, mấy năm nay Từ Phàm đã kiếm được không biết bao nhiêu là tiền từ đơn đặt hàng của thương hội ở Quang Hoang vực, nên hắn vẫn có thể lấy ra một chút linh thạch như thế này.
“Tiền bối, ở đây vừa vặn có ba mươi triệu viên linh thạch, bao gồm cả của Sơn Thần tiền bối.” Từ Phàm nói, bây giờ là thời gian chạy thoát thân, không cần suy tính nhiều như vậy.
Tu sĩ Nguyên Anh phụ trách bảo trì pháp trận hoạt động bình thường nhận lấy túi trữ vật, kiểm tra một lượt sau đó lập tức khởi động Truyền Tống trận.
Thịnh Linh châu, Tiên thành phồn hoa nhất, đây là vị trí xa nhất mà Truyền Tống trận vượt giới có thể thực hiện.