Chương 97: Sự thay đổi kinh hãi
Chương 97: Sự thay đổi kinh hãi
“Ngươi có chắc chắn muốn trở về không?” Lão Kiếm hỏi.
“Sao hôm nay ngươi lại nói nhảm nhiều như vậy, nhất định phải trở về, ta cũng đã nghĩ kỹ lý do rồi.”
“Cứ nói rằng ta đã bị mắc kẹt trong một bí cảnh sáu mươi năm, tu luyện tới Nguyên Anh kỳ.” Diệp Tiêu Dao nói một cách hào hứng.
“Được rồi, nhưng trước khi đi ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Mau nói đi.” Diệp Tiêu Dao sốt ruột nói.
“Một số chuyện tưởng như là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng trên thực tế cũng là chuyện tất yếu sẽ xảy ra, chỉ sợ không là ngươi cũng sẽ là người khác.”
Lão Kiếm nói xong, một vòng bảo hộ màu xanh vây quanh Truyền Tống trận vượt giới.
Lúc này, không gian dưới lòng đất của một di tích cách Thiên Khuyết môn không xa cũng sáng lên một vòng bảo hộ màu xanh, đang chậm rãi sửa chữa Truyền Tống trận đã có từ hơn mười vạn năm trước.
Thiên Khuyết môn, trong ngọn đồi nhỏ của Từ Phàm.
Bốn người đang khiếp sợ nhìn tường vân năm màu trên bầu trời.
Bởi vì có câu nói tử khí đông lai ba ngàn dặm, tường vân năm màu nghênh đón thánh nhân.
Nhưng dị tượng khổng lồ này, ngoại trừ đồ đệ của Từ Phàm thì không ai khác có thể nhìn thấy.
Tường vân năm màu chiếu ra ánh sáng thần quang ngũ sắc, vừa vặn tương ứng với “Ngũ Hành quyết” của Từ Phàm.
Cơ thể khô héo sinh mệnh kia của Từ Phàm bắt đầu từ từ khôi phục dưới sự chiếu rọi của thần quang ngũ sắc.
Ngay lập tức, Từ Phàm đã khôi phục đến thời kỳ đỉnh cao, trong cơ thể của hắn đang trải qua một sự thay đổi lớn, linh khí ngũ sắc vô tận truyền vào trong cơ thể Từ Phàm.
Bên trong đan điền của Từ Phàm là một vùng không gian rộng chín mươi chín trượng, lúc này đang chậm rãi mở rộng, cuối cùng dừng lại ở phạm vi chín trăm chín mươi trượng, đây là giới hạn cao nhất của Trúc Cơ kỳ.
Linh lực trạng thái linh vụ tràn đầy ban đầu, bây giờ lại bắt đầu chậm rãi chuyển sang thể lỏng, theo sự chảy vào của linh lực thần quang ngũ sắc, toàn bộ không gian đan điền đã bị linh dịch lấp đầy, cuối cùng bắt đầu dần dần ổn định.
Một giờ sau, Từ Phàm hăng hái đi ra khỏi phòng tu luyện, dáng vẻ còn đẹp trai hơn trước đây một chút.
Niết bàn trọng sinh, trở về vẫn là thiếu niên.
“Chúc mừng sư phụ thăng cấp thành công.” Bốn đồ nhi trăm miệng một lời.
“Haha, tất cả đều đứng lên.”
“Ta đã nói rồi, sư phụ các ngươi lợi hại như vậy, làm sao có thể làm chuyện không nắm chắc được, bây giờ vi sư đã là Trúc Cơ kỳ rồi.”
“Mấy đồ nhi Kim Đan kỳ các ngươi, bây giờ vi sư chỉ cần một tay là có thể trấn áp.”
Biểu hiện hưng phấn của Từ Phàm lại khiến bốn người cảm thấy con đường thăng cấp của Từ Phàm cũng không mấy suôn sẻ.
Đúng lúc này, đột nhiên Từ Phàm chợt tâm huyết dâng trào, một cơn ớn lạnh kinh người từ từ ăn mòn hắn.
Đây là dấu hiệu cho họa sát thân.
Vào lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, Phù Thiên chu và năm chiếc chiến hạm hộ tống vừa trở về ngày hôm qua đã được điều động về một nơi nào đó bên ngoài tông môn.
“Tất cả đệ tử Thiên Khuyết môn chú ý, Yêu tộc tập kích, lập tức rời khỏi Thiên Khuyết môn, đi thẳng về phía bắc, không nhận được triệu tập của tông môn thì không thể trở về.”
“Bốc Thiên kính của tông môn báo động trước, nếu đến lúc đó tông môn bị Yêu tộc tiêu diệt thì cũng chớ báo thù.”
Bầu trời vang lên giọng nói của Thái thượng Đại trưởng lão.
Lúc này, tông môn vốn dĩ yên bình bỗng trở nên xôn xao.
“Còn ngẩn người ở đó làm gì, thu dọn đồ đạc rồi đi nhanh.”
“Ta vừa mới tính ra một quẻ. Nếu không rời khỏi tông môn, thì hoàn toàn chết chắc.” Từ Phàm vừa thu dọn đồ đạc vừa nói, ở trong tầng hầm của hắn còn có một dây chuyền sản xuất khổng lồ, cũng may mấy năm nay Từ Phàm tích góp được đủ nhiều nhẫn không gian.
“Ta đi tìm cha mẹ ta.”
Lúc này Vương Hướng Trì định bay ra ngoài, nhưng bị Từ Phàm ngăn lại.
“Không cần ngươi đi, cha mẹ ngươi không phải tới rồi sao.” Từ Phàm chỉ lên bầu trời nói.
Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một chiếc tọa giá Bảo khí hình dáng phi thuyền đang bay tới, đây là Bảo khí tam giai mà Từ Phàm luyện chế riêng cho Vương Vũ Luân, số hiệu Xung Phong.
Lúc này Từ Phàm đã thu dọn xong, đồng thời đồ đạc của bốn vị đồ đệ đều được thu dọn đầy đủ.
“Từ đại ca, Tiểu Cương, Nguyệt Tiên, Tinh Từ, các ngươi mau lên đây.”
“Ta dẫn các ngươi đi.” Vương Vũ Luân nhìn thấy Từ Phàm sửng sốt, nhưng tình huống khẩn cấp, hắn cũng không để ý nhiều như vậy.
...
Sau khi Diệp Tiêu Dao được truyền tống đến Nhân giới,
Một trong những túi trữ vật của hắn đột nhiên mở ra, một Bảo khí của Yêu tộc lóe lên linh quang đột nhiên hóa thành một trận pháp phù văn khổng lồ.
“Lão Kiếm, đây là cái gì vậy!” Diệp Tiêu Dao hoảng sợ hỏi, hắn cảm giác lần này hắn sắp gây ra họa lớn rồi.
“Đây là Đạo khí, Truyền Tống bàn vượt giới.”
“Nơi này không ở được nữa, ta đưa ngươi đi.”
Lúc này, một giọng nói mà Diệp Tiêu Dao vừa quen thuộc vừa sợ hãi vang lên.
“Đồ đệ đáng yêu của ta, vi sư chờ ngươi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi được ngươi về nhà.”
“Vì thưởng cho ngươi, vi sư thay ngươi tàn sát sinh linh một châu này như thế nào.” Cự Đồ Yêu tôn và mười chín thân hình khổng lồ khác đi ra từ Truyền Tống trận.
“Từ nay về sau Nhân giới sẽ đổi tên, khặc khặc khặc ~~~~~”
Âm thanh Cự Đồ Yêu tôn khiến người ta không rét mà run.
Nhưng vào lúc này, bóng dáng Diệp Tiêu Dao lóe lên rồi biến mất không thấy đâu.
“Ồ, quân cờ đã biến mất, quên đi, dù sao cũng đã không còn tác dụng rồi.”
Cự Đồ Yêu tôn nhìn Yêu tộc được Truyền Tống trận lần lượt truyền tống tới, gật đầu.
“Ba Yêu tôn đi tiêu diệt môn phái nhỏ kia, sau đó tập hợp với đám phế vật Cổ Yêu trong cấm địa, trước tiên chiếm lấy một châu lục của Nhân tộc rồi tính tiếp.”
Cự Đồ Yêu tôn tùy ý nhìn xung quanh, đám thẳng về một phương hướng, một tòa thành thế tục nhỏ cách xa hơn trăm dặm lập tức bị hủy diệt.
“Đã rõ!”
Ba tên khổng lồ bay về phía Thiên Khuyết môn, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng khát máu.
Đã lâu không được ăn thịt tu tiên giả.
Thái thượng Đại trưởng lão của Thiên Khuyết môn là Độ Kiếp kỳ duy nhất trong Thiên Khuyết môn, đang một mình khống chế toàn bộ hạm đội.
“Tên phản bội kia nói trong số mệnh của ta phải gặp một kiếp, không ngờ lại nói đúng.” Thái thượng Đại trưởng lão cảm giác được ba hơi thở kinh khủng từ đằng xa kia, trong mắt cũng không lộ ra vẻ sợ hãi.
“Cũng tốt, có phá lối xưa, mới có làm đường mới, chỉ đáng tiếc Thiên Khuyết môn lại bị hủy trong tay của ta.”
“Không sao, sau này sẽ có cơ hội xây dựng lại.”
Tất cả các trưởng lão trong tông môn muốn đến giúp đỡ Thái thượng Đại trượng lão đều bị hắn đuổi đi, nói đùa, mấy tên không chịu nổi dù chỉ một chiêu thì dùng tính mạng của mình để đến góp vui sao?
“Lại nói, ta cũng coi như không làm những tiền bối đã phi thăng của Thiên Khuyết môn thất vọng, ít nhất đã bảo toàn được vốn gốc.”
Lúc này, ba bóng người ở đằng xa đã đến.
Thái thượng Đại trưởng lão tới chào hỏi cũng không muốn chào, dứt khoát điều khiển tất cả chiến hạm nã pháo, thậm chí ngay cả đại pháo chủ lực trên Phù Thiên chu đều được kích hoạt.
“Vẻn vẹn chỉ một phát bắn đã lập tức lấy mạng của một tên Yêu tôn.”
“Haha, lũ yêu nhỏ còn tưởng rằng chúng ta là nhân loại hơn mười vạn năm trước sao?” Thái thượng Đại trưởng lão bật cười khi nhìn vẻ mặt tức giận của hai vị Yêu tôn khác.
Lúc này, đằng xa truyền đến ba luồng hơi thở kinh khủng.
“Phân thân này đáng giá.” Thái thượng Đại trưởng lão tiếp tục châm pháo, chạy không thoát nên chỉ có thể xông lên. Nếu như phân thân của hắn không tiến lên chống lại thì toàn bộ đệ tử Thiên Khuyết môn đều phải chết.
Vương Vũ Luân dẫn đám người Từ Phàm lên phi thuyền và nhanh chóng bay về phía bắc.
“Nguyệt Tiên, Tiên thành xa nhất ở phương Bắc mà Tượng châu có thể truyền tống đến là đâu?” Từ Phàm hỏi, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì có lẽ Thiên Khuyết môn đã kết thúc rồi.
“Là Cực Bắc thành, nơi đó gần biên giới Tượng châu.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Vũ Luân, vượt qua tòa Tiên thành đầu tiên có thể truyền tống, đến tòa thứ hai, chúng ta sẽ truyền tống đến Cực Bắc thành, sau đó lập một kế hoạch khác.”