Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 96 - Chương 96: Ba Mươi Phút Đợi Trở Về

Chương 96: Ba mươi phút đợi trở về Chương 96: Ba mươi phút đợi trở về

Sau khi cảm thấy mình bị khống chế, Từ Phàm tức đến mức suýt thì qua đời ngay tại chỗ.

 

Ngươi có biết thời gian của ta quý giá đến mức nào không, ngươi có biết vi sư phải trả giá bao nhiêu mới đi qua hết thời gian này không.

 

“Sư phụ, ngươi đừng trách ta.”

 

Từ Nguyệt Tiên cầm linh tinh chứa Mộc Chi Bản Nguyên cứng rắn rót cho Từ Phàm.

 

“Đây là đạo vi sư chọn, ngươi như vậy sẽ hại ta.” Từ Phàm nhìn Từ Nguyệt Tiên có ánh mắt kiên nghị nói, trong lòng rất cảm động, loại chí bảo mà chỉ cần lộ ra một chút tin tức sẽ dẫn tới họa sát thân như này đều có thể lấy ra, điều này cũng đã chứng minh được tấm lòng của những đồ đệ với mình.

 

“Ta mặc kệ đạo của sư phụ, ta chỉ muốn sư phụ còn sống.” Từ Nguyệt Tiên mắt thấy sắp rót Mộc Chi Bản Nguyên vào trong miệng Từ Phàm, năng lượng sinh mệnh nồng đậm kia đã tạo thành một làn sương mờ nhàn nhạt, chảy vào trong miệng Từ Phàm.

 

“Ai, các ngươi cho rằng sư phụ già rồi, nên có thể không nghe lời sao?”

 

Lúc này, hai luồng hơi thở Kim Đan kỳ đỉnh phong phóng lên tận trời, hai con rối trọng giáp thân cao ba thước xuất hiện bên người Từ Phàm, trực tiếp khiến mọi người có mặt kinh ngạc.

 

“Nguyệt Tiên, cầm về đi, tấm lòng của ngươi sư phụ nhận lấy, nhưng cái này thì thôi đi.”

 

Cảm nhận sinh mệnh còn có một tháng trong cơ thể, Từ Phàm lại tiếp tục nói: “Cho vi sư thêm một tháng, nếu lúc đột phá không tới Trúc Cơ kỳ thì ta sẽ uống Mộc Chi Bản Nguyên của ngươi.”

 

Từ Phàm lại nhìn Vương Vũ Luân và Mộ Dung Thiến Nhi nói: “Chuyện trên người liệt đồ của ta mang trọng bảo, hy vọng hai vị giữ bí mật.”

 

“Ngươi nói cái gì vậy, ta còn có thể hại Nguyệt Tiên sao.” Vương Vũ Luân trừng mắt nhìn Từ Phàm và nói, hắn biết rõ, đây là nói cho Thiến Nhi nghe.

 

“Haha, ta chỉ nói vậy thôi.”

 

Từ Phàm nhìn bốn đồ đệ còn đang quỳ trên mặt đất, rất vui mừng.

 

“Các ngươi đều đứng lên đi, các ngươi cũng không phải không biết thủ đoạn của sư phụ, chuyện không nắm chắc thì sao sư phụ của các ngươi còn đi làm.”

 

Bốn người quỳ trên mặt đất không nói lời nào, đồng thời hạ quyết tâm chú ý, bọn họ trong tháng này sẽ trông coi tại đây, chờ sư phụ thăng cấp Trúc Cơ kỳ.

 

Trong tháng tiếp theo, Từ Phàm được hưởng thụ chế độ đãi ngộ tối cao.

 

Mỗi ngày Từ Cương và Vương Hướng Trì đều sẽ chạy đến các đại thương hội thu mua nguyên liệu nấu ăn và linh quả tươi ngon nhất, Từ Nguyệt Tiên sẽ nấu thành những món ăn thịnh soạn nhất.

 

Lý Tinh Từ ở bên cạnh Từ Phàm, dùng Quang Ảnh thuật để tạo thành nhiều phong cảnh rực rỡ khác nhau cho Từ Phàm ngắm nhìn và giải tỏa nỗi buồn chán, đây đều là phong cảnh mà hắn tận mắt nhìn thấy.

 

Từ sau khi thăng cấp đến Trúc Cơ kỳ, Lý Tinh Từ đã yêu thích du ngoạn, trong năm mươi năm qua, hắn đã gặp qua đủ loại kỳ quan dị cảnh, cũng gặp được đủ loại người và yêu thú.

 

Giờ đây, mọi thứ hắn nhìn thấy đều được phát cho Từ Phàm xem bằng Quang Ảnh thuật.

 

Sau một đoạn hai con yêu thú Nguyên Anh kỳ chiến đấu kịch liệt, Lý Tinh Từ lại phát cảnh dưới đáy biển Vô Tận cho Từ Phàm xem, hắn thông qua quan hệ của Vương Vũ Luân, theo Phù Thiên chu đi qua vài lần.

 

“Đây là những cảnh tượng mà ngươi đã gặp được nhiều năm qua sao?” Từ Phàm hỏi, mặc dù bây giờ cảnh giới của hắn vẫn ở Luyện Khí tầng mười hai đỉnh phong, nhưng linh lực đã hạ xuống trình độ Luyện Khí tầng một.

 

“Đều là đồ nhi đã gặp qua.” Lý Tinh Từ khẽ nói.

 

“Phong cảnh đã gặp qua, yêu thú đã gặp qua, người cũng đã gặp qua.”

 

“Vậy ngươi đã gặp qua lòng người chưa?” Từ Phàm cười nói, nếu mình không chọn đồ đệ tốt, bây giờ có lẽ họ đang phân chia di sản của mình.

 

“Ta cũng gặp qua lòng người.” Lý Tinh Từ chậm rãi nói, lòng người là thứ dễ thay đổi và nhiều màu sắc nhất mà hắn từng gặp qua.

 

“Con đường ngươi đã đi còn khó hơn con đường của sư ca và sư tỷ của ngươi.”

 

“Những thứ ngươi phải gặp trên con đường này đều quá bẩn, vi sư sợ ngươi không giữ vững được ý muốn ban đầu.”

 

“Ham muốn là một trong những con đường dễ dàng nhập ma nhất.” Từ Phàm nhìn đồ đệ nhỏ nhất của mình nói, trong lòng hơi hối hận dạy hắn Dục Chi Bí Thuật mình sáng tạo ra.

 

“Có sư phụ ở đây, ta sẽ không nhập ma.” Lý Tinh Từ nói với vẻ mặt rất bình tĩnh.

 

“Được rồi, tiếp theo chúng ta nói chuyện chính, phát cho sư phụ nhìn tất cả những mỹ nhân mà ngươi đã gặp để ta xem thử người nào thích hợp làm nàng dâu của ngươi.” Từ Phàm nói đùa.

 

“Được, nhiều năm như vậy đệ tử đã đi qua, Vạn Hoa tông, Dao Trì Thánh địa, Hi Nguyệt tông, Nguyệt Ảnh môn, Thiên Âm Thánh Địa.”

 

“Sư phụ muốn bắt đầu xem từ môn phái nào?” Lý Tinh Từ cười hỏi, hắn rất vui vì Từ Phàm vẫn có thể đùa giỡn với mình.

 

“Trước tiên bắt đầu từ Dao Trì Thánh địa đi, ta khá tò mò nơi này.” Từ Phàm nói với vẻ mặt kỳ quái, môn phái này hơi diễn trò.

 

“Được.”

 

Lý Tinh Từ vung tay lên, một cảnh tượng tráng lệ hiện ra trước mặt Từ Phàm.

 

Ngày cuối cùng của đại nạn, bên ngoài phòng tu luyện của Từ Phàm, bốn tên đồ đệ căng thẳng chờ đợi ở ngoài cửa.

 

“Nguyệt Tiên, nếu tình huống không đúng thì chúng ta lập tức xông vào phòng tu luyện, đút Mộc Chi Bản Nguyên cho sư phụ.”

 

“Tinh Từ, ngươi chịu trách nhiệm dùng Quang Ảnh thuật gây mê sư phụ.”

 

“Ta và Hướng Trì ngăn chặn con rối của sư phụ.”

 

“Động tác phải nhanh, nhiều nhất không thể vượt quá nửa giây.” Từ Cương nói.

 

“Đã rõ.” Ba người còn lại đồng thanh.

 

Thời gian còn lại, bốn người đều chăm chú nhìn chằm chằm cửa phòng tu luyện.

 

Lúc này Từ Phàm cũng hơi lo lắng, nếu như hệ thống phế vật của hắn không đáng tin thì làm sao bây giờ.

 

Hệ thống trên người Từ Phàm này chỉ có thể giúp che đậy khi có đại năng tu sĩ dò xét, ngoài ra hoàn toàn không có tác dụng gì nữa.

 

“Hệ thống, ngươi cũng đừng không đáng tin.”

 

Ngay khi Từ Phàm nói xong, một màn hình ảo hiện ra trước mặt Từ Phàm.

 

Bên trên màn hình hiển thị chỉ còn 30 phút nữa là đến đại nạn, yêu cầu ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.

 

Nhìn màn hình đếm ngược, trái tim bồn chồn của Từ Phàm từ từ thả lỏng.

 

“Không dễ chút nào, cuối cùng cũng đến Trúc Cơ kỳ, cứ tiếp tục như vậy thì ta sẽ trấn không được đồ đệ nữa.” Từ Phàm cao hứng nói, mặc dù một chút sức sống còn sót lại đang dần mất đi, nhưng hắn không hề hoảng hốt.

 

“Mong rằng sau khi thăng cấp, hệ thống có thể khác đi một chút, nếu là thêm thương thành hoặc rút thăm trúng thưởng gì đó thì càng tốt.” Từ Phàm nói với vẻ khó khăn, lúc này hắn thậm chí không còn sức để giơ tay lên, chỉ có thể chịu đựng ngồi ở chỗ này

 

Cơ thể bây giờ của hắn chính là một người thường, không hề có một chút pháp lực nào, ăn bất kỳ loại linh đan nào cũng không giúp được gì, đương nhiên hắn cũng không dám thử một số loại linh đan hoặc bảo vật kéo dài tuổi thọ.

 

Cùng lúc đó tại Yêu Linh giới, Diệp Tiêu Dao vô cùng xúc động nhìn Truyền Tống trận bị hủy trước mắt, bởi vì cuối cùng hắn cũng có thể về nhà.

 

“Sau hơn sáu mươi năm, cuối cùng ta cũng có thể về nhà.” Diệp Tiêu Dao vẫn mặc như Lang Tộc nói.

 

“Tiểu tử, ngươi xác định không ở lại sao?”

 

“Địa vị của ngươi ở Yêu tộc càng ngày càng cao, đến lúc chờ Nhân tộc hoặc là ngươi trở thành chủ Yêu tộc trực tiếp gài Yêu tộc một hố lớn, khi đó ngươi chính là đại anh hùng của Nhân tộc.” Lão Kiếm nói.

 

“Đề nghị của ngươi rất hay, nhưng ta vẫn còn rất nhiều việc chưa làm xong ở Nhân giới.”

 

“Theo như lời của ngươi, không biết ta còn phải đợi ở Yêu giới đến khi nào.”

 

“Đồ đạc của Từ sư đệ phải trả, ba mẹ vẫn đang chờ ta trở về, ta còn chưa báo mối thù từ hôn, ta không thể chờ được nữa.” Diệp Tiêu Dao lắc đầu nói, cho dù hai tộc đại chiến, hắn cũng muốn đường đường chính chính trở thành đại anh hùng được vạn người kính ngưỡng.

 
Bình Luận (0)
Comment