Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 95 - Chương 95: Đại Hạn Đến

Chương 95: Đại hạn đến Chương 95: Đại hạn đến

Yêu Linh giới, Cự Đồ Thánh địa.

 

Diệp Tiêu Dao đang hưởng thụ mấy vị thiếu nữ hồ tộc đấm bóp cho, trên mặt lộ ra biểu tình thích ý, ở Yêu Linh giới lâu như vậy, dần dần có chút quen thuộc với cuộc sống nơi này.

 

“Lão Kiếm, nguyên linh khí kia của ngươi lúc nào mới có thể góp đủ. Nếu như ta còn tiếp tục chờ đợi ở chỗ này thì cũng sắp biến thành Yêu tộc luôn rồi này.” Diệp Tiêu Dao thoải mái đổi một cái tư thế khác.

 

Bây giờ hắn là thiếu chủ của Cự Đồ Thánh địa, địa vị ở trong Yêu tộc có thể so với một vài tộc trưởng của tộc nhỏ, ngay cả một vài Yêu tộc Hợp Thể cũng phải nể mặt hắn.

 

“Nếu không có gì bất ngờ, còn hơn năm mươi năm nữa, khoảng thời gian này ngươi hãy từ từ đợi ở đây đi, ta thấy ngươi làm thiếu chủ cũng rất thoải mái.”

 

“Lợi dụng năm mươi năm này, ngươi thu thập linh thạch, thiên địa dị bảo, linh khoáng các thứ nhiều một chút.”

 

“Lấy thân phận thiếu chủ của ngươi, tốc độ thu thập tài nguyên nhanh hơn so với Nhân giới nhiều.” Lão Kiếm ở trong lòng Diệp Tiêu Dao nói, trong giọng nói có vẻ cũng không muốn cho Diệp Tiêu Dao trở về.

 

Diệp Tiêu Dao thở dài một cái nói, đến bây giờ hắn vẫn còn chưa thích ứng được với nơi yêu khí nồng đậm như Cự Đồ Thánh địa.

 

Mặc dù bản thân hắn bởi vì công pháp cũng phát ra yêu khí.

 

“Sau này ngươi còn phải làm đại sự, chút chuyện hiện tại trước mắt này thì tính là gì.”

 

“Lúc đó vì một thanh ma kiếm, ta ẩn núp ở Thiên Ma giới suốt một vạn năm.” Lão Kiếm nói, sau khi lấy được thanh kia ma kiếm đó, hắn liền trảm phá thân tương lai của mình, trở thành Tiên Đế.

 

“Ngươi ở Thiên Ma giới ẩn núp một vạn năm, còn không phải là bởi vì muốn trộm ma kiếm của người ta à.” Diệp Tiêu Dao bĩu môi nói, ta còn không hiểu ngươi à.

 

“Ha ha, chuyện tu tiên làm sao có thể nói là trộm chứ, lại nói đó là ma tu, người người có thể trừ diệt, ta cầm món đồ đó cũng là rất bình thường.” Lão Kiếm cười nói.

 

...

 

Bên trong ngoại môn của một tòa Tiên thành, Từ Phàm gặp được vị thiếu nữ tên là Tiểu Tịch kia, chỉ liếc mắt một cái, Từ Phàm liền nhận định đồ tức này.

 

Mắt sáng hiền lành, đầu đẹp nga mi.

 

“Tiểu Tịch, đây là sư phụ của đại ca ngươi và ta.” Từ Nguyệt Tiên cao hứng nói, vô cùng ủng hộ sự phụ mình ủng hộ hôn sự của đại ca nàng và Tiểu Tịch.

 

“Tiểu Tịch ra mắt tiên nhân bá bá.” Tiểu Tịch dừng một chút, chắc là đang suy nghĩ xem nên xưng hô như thế nào.

 

“Ha ha, tiên nhân bá bá, ta thích cách xưng hô này.” Từ Phàm tặng cho Tiểu Tịch một khối Thiên Linh Ngọc.

 

“Sau này đừng có gọi là tiên nhân bá bá nữa, gọi ta là sư phụ đi, ta thu ngươi làm đệ tử ngoại môn, sau này Từ Cương chính là đại sư huynh của ngươi rồi.”

 

“Nếu như thế các ngươi kết hôn rồi, cũng có thể truyền ra một đoạn giai thoại.” Từ Phàm cười nói.

 

“Nguyệt Tiên, đưa đồ đã chuẩn bị tới đây.”

 

Từ Nguyệt Tiên lấy ra rất nhiều linh đan từ trong không gian giới chỉ, còn có một khối công pháp ngọc giản.

 

“Đây là linh đan thích hợp dùng cho tu luyện Luyện Khí sơ kỳ, còn có một bộ công pháp, được đặt tên là “Ngũ Hành quyết”, hãy tu luyện nó đi.”

 

“Cám ơn tiên nhân bá bá.” Tiểu Tịch hành lễ nói cám ơn.

 

“Xưng hô sai rồi, sau này phải gọi là sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên sửa lại.

 

“Sư phụ.” Tiểu Tịch liền vội vàng nói.

 

“Tốt.”

 

Ba tháng sau, sau khi Từ Phàm chủ trì hôn lễ cho đại đồ đệ của mình xong, thì bế quan một thời gian dài.

 

Hắn phải tiếp tục suy diễn “Ngũ Hành quyết”, lúc hắn vừa mới tới Luyện Khí tầng thứ mười hai, hắn đã suy diễn “Ngũ Hành quyết” đến Trúc Cơ kỳ, bây giờ đồ đệ của mình mấy chục năm nữa cũng phải đến Kim Đan kỳ, “Ngũ Hành quyết” cũng phải đuổi theo bước chân.

 

Suy diễn công pháp vô cùng hao tốn thời gian, bây giờ Từ Phàm cho dù là luyện đan, luyện khí, phù văn, con rối, pháp thuật, cũng đều bị kẹt ở tu vi, nếu như tu vi không đi lên, thì những thứ này cũng sẽ không có tiến bộ quá lớn.

 

Tu tiên không có năm tháng, nháy mắt cái đã trôi qua năm mươi năm, lúc này Từ Phàm đã đến gần đại hạn, thân thể bắt đầu nhanh chóng già yếu đi.

 

Ở Tu Tiên giới, chỉ sợ là trú nhan có Đạo, ở trong một năm cuối cùng của cuộc đời cũng sẽ lộ ra diện mạo vốn có.

 

Trong năm mươi năm này, Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên đều đã thăng cấp lên đến Kim Đan kỳ, tiếp tục tu luyện Ngũ Hành quyết mà Từ Phàm đưa cho bọn họ.

 

Tiểu Tịch dưới sự truyền thụ đạo khắc kim của Từ Phàm, tu vi bây giờ cũng là Trúc Cơ kỳ.

 

Đôi huynh đệ Vương Hướng Trì và Lý Tinh Từ này cũng đều đã Trúc Cơ, nếu không phải khiêu chiến con rối ép xuống, bây giờ chắc cũng đã là Kim Đan kỳ rồi.

 

Còn Vương Vũ Luân, cái loại này ba mươi năm trước đã thăng cấp lên Kim Đan kỳ từ lâu rồi, bây giờ đã là trưởng lão ngoại môn Chiến Đường.

 

Hắn vốn là phải tiến vào vệ đội Phù Thiên chu, nhưng mà vì ngại thể chất kỳ quái của bản thân, nên đã từ chối, tự nguyện xuống giá làm trưởng lão ngoại môn Chiến Đường.

 

Lúc này sau khi Từ Phàm đi ra từ phòng không gian, thì dọa Lý Tinh Từ sợ hết hồn, bộ dáng này là biểu hiện của đại hạn sắp đến.

 

“Sư phụ, ngươi làm sao thế này.”

 

Một vị công tử trần thế trắng noãn như ngọc, trường sam lung lay, vội vàng tiến lên đỡ Từ Phàm, vẻ mặt có chút khó chấp nhận.

 

Không lâu sau, tất cả đệ tử của Từ Phàm, cộng thêm một nhà Vương Vũ Luân tất cả đều đi tới phòng tu luyện của Từ Phàm, phòng thời gian đã bị Từ Phàm thu hồi lại.

 

Tất cả mọi người vừa tới thì bị bộ dáng của Từ Phàm dọa sợ.

 

“Từ đại ca, ngươi làm sao thế, đại hạn sắp đến à?” Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm, hắn không dám tin, Từ Phàm có Tuyệt Thế thiên tư mà cũng sẽ gặp đại hạn.

 

Những năm gần đây, hắn vẫn cho là Từ Phàm đang chuẩn bị cho tuyệt phẩm Trúc Cơ, dẫu sao thì người có thiên phú tuyệt đỉnh giống như hắn, nhất phẩm Trúc Cơ cũng có chút không coi trọng.

 

“Không cần lo lắng, còn lâu đại hạn mới sắp đến, chẳng qua là ta đang nghiên cứu bí thuật sinh mạng, mọi người không cần lo lắng.” Từ Phàm chậm rãi nói. Cảm giác đại hạn cũng không dễ chịu gì, lực sinh mệnh, tu vi trong nháy mắt liền bị hút đi gần chín tầng.

 

Bây giờ hắn cũng chẳng khác gì một lão đầu phàm nhân tám mươi tuổi.

 

Lúc này, Từ Cương rưng rưng nói: “Sư phụ, hay là ngươi tấn thăng lên Trúc Cơ kỳ đi, cầu xin người đừng có theo đuổi Trúc Cơ tuyệt phẩm trong truyền thuyết nữa.”

 

Từ Cương đã là tu sĩ Kim Đan, hắn đã cảm nhận được khí tức sinh mạng mục nát ở trên người Từ Phàm, đây chính là biểu hiện của đại hạn sắp đến.

 

Từ Nguyệt Tiên cầm một cái đồ đựng làm bằng linh tinh ra, bên trong có mười giọt Mộc Chi Bản Nguyên, bên trong tản mát ra một cỗ sinh mệnh lực cực kỳ tinh thuần.

 

“Sư phụ, ngươi uống cái này đi, có thể trọng tố linh nguyên, kéo dài tuổi thọ trăm năm.” Hốc mắt của Từ Nguyệt Tiên cũng vương nước mắt.

 

Sớm chiều ở chung với sư phụ đã tám mươi năm, vừa là thầy cũng vừa là cha, nàng không dám tưởng tượng đến cuộc sống sau này không còn sư phụ, như vậy thì tu tiên còn có ý nghĩa gì nữa.

 

Từ Phàm phất tay một cái bày tỏ không cần, ta vất vả tiêu tốn nhiều tiền như thể để đến đại hạn, ngươi lại muốn ta tiếp tục đợi, không có cửa đâu.

 

“Vi sư đang truy tìm một tia dấu vết chí cao đại đạo kia, bộ dáng bây giờ của ta các ngươi không cần phải lo.” Từ Phàm nói có mấy câu, vậy mà vẫn thở hổn hển một chút.

 

“Sư phụ, người đã quá lợi hại rồi, có thể không truy tìm chí cao chi đạo kia hay không, bây giờ đại hạn của sư phụ đã sắp đến, trừ chí bảo bản nguyên, những cái khác cũng không thể xoay chuyển đất trời được.”

 

“Sư phụ, ngươi uống Mộc Chi Bản Nguyên này đi.”

 

“Đúng vậy, sư phụ ngươi cứ uống đi, chúng ta không thể không có ngươi.”

 

Lúc này tất cả đồ đệ đều quỳ xuống, Từ Nguyệt Tiên quỳ xuống phía trước Từ Phàm giơ linh tinh chịu đựng Mộc Chi Bản Nguyên lên nói.

 

“Các ngươi đều là hảo hài tử, yên tâm sư phụ đã nắm chắc.”

 

“Ngũ hành chí bảo trân quý như vậy, ngươi giữ lại mà dùng đi” Từ Phàm cười nói, cảm giác mình thu mấy đồ đệ này rất đáng giá.

 

Từ Nguyệt Tiên nhìn bộ dáng già yếu của Từ Phàm thì rất đau lòng, vì vậy cắn răng nói: “Sư phụ, lần này ta thay người làm chủ.”

 

“Cho dù là người có nắm chắc một trăm phần trăm, ta cũng phải thêm một tầng đảm bảo cho người.”

 

Trong nháy mắt một cổ linh lực kinh người đã khống chế Từ Phàm.
Bình Luận (0)
Comment