Chương 993: Còn không thể vì tông môn ăn miếng cơm mềm?
Chương 993: Còn không thể vì tông môn ăn miếng cơm mềm?
“Ngươi nghĩ nhiều, chuyện tốt trên đời này sao có thể đều bị ngươi thơm lây.” Giọng Từ Phàm chế nhạo vang lên bên tai Hàn Phi Vũ.
“Sư tổ giáo huấn phải.” Hàn Phi Vũ có chút thất vọng nói.
Lúc này, chuyện xưa còn đang tiếp tục.
Sau đó, lại có nhân vật trên Đại La của chủng tộc khác giá lâm Ẩn Linh đảo.
Toàn bộ thế giới bắt đầu sụp đổ, Hàn Phi Vũ cũng từ trong cánh cửa Vận Mệnh đi ra.
“Hình ảnh phía sau, Vận Mệnh chi lực của ta không chịu nổi, nhưng ngươi hẳn là đoán được.”
“Một món đồ sử dụng không hạn chế, sau này chắc chắn phải trả đại giới.” Từ Phàm nói.
“Sư tổ, ta có một chuyện không rõ. Nếu là ý chí thiên đạo Tiên giới muốn cướp đoạt Huyền Hoàng chí bảo trên người ta, vì sao bây giờ không ra tay.” Hàn Phi Vũ nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì còn chưa đạt tới một giới hạn, nếu là cá nhân ngươi dùng, giới hạn này vĩnh viễn cũng không đạt được.”
“Theo sự tăng trưởng thực lực của ngươi, giới hạn này càng ngày càng cao, cho đến khi ngươi trưởng thành thành cường giả ngay cả ý chí thiên đạo Tiên giới đều không thể chi phối.”
“Mà giới hạn này, là đạo Vận Mệnh hư vô mờ mịt kia vì ngươi ngươi thiết lập hạn chế, chờ ngươi đến một bước kia thì sẽ hiểu.” Từ Phàm nói.
Hắn mắt thèm chí bảo này của đồ tôn thì sao? Chẳng những mắt thèm, hơn nữa miệng cũng thèm.
Nhưng lúc hắn nảy ra ý tưởng này, đạo Vận Mệnh hắn tu luyện sẽ nhảy ra ngăn cản.
“Cho nên nói, ngươi phải biết rằng, không phải sư tổ không muốn dùng, mà là sau khi dùng chỉ có thể nhất thời sảng, cuối cùng chỉ có thể hời cho...” Từ Phàm nói, chỉ lên trời.
“Sư tổ, trong thế giới kia, ta thấy ngươi chỉ dựa vào Kim Tiên chi lực là có thể trấn áp mười thánh giả Đại La, đây có phải sự thật hay không?” Hàn Phi Vũ sùng bái nói, ánh mắt sáng lên nhìn về phía Từ Phàm.
Trong thế giới vận mệnh kia, một màn Từ Phàm tùy tay trấn áp mười thánh giả Đại La Nhân tộc, hỏi tồn tại trên Đại La có thể hay không, quả thực là trực tiếp đánh tới chỗ sâu trong linh hồn Hàn Phi Vũ, khiến toàn bộ linh hồn hắn đều run rẩy lên.
Khoảnh khắc kia, Từ Phàm chính là ánh sáng trong sinh mệnh của hắn.
“Này thì tính là gì? Ta đến Kim Tiên, bao nhiêu thánh giả Đại La đến đều không đủ dùng.” Từ Phàm cười ha ha nói.
“Sư tổ, ngươi nói xem, ta đều đã có Huyền Hoàng chí bảo, vì sao lại không thể trở thành tồn tại giống như ngài?” Hàn Phi Vũ có chút tiếc nuối nói.
“Ngươi có phải rất muốn có được thiên phú như bổn sư tổ không?” Từ Phàm cười tủm tỉm nhìn về phía Hàn Phi Vũ.
Hàn Phi Vũ điên cuồng gật đầu.
“Vậy ngươi cảm thấy, ta có muốn có được món chí bảo trên người của ngươi kia không?”
Hàn Phi Vũ suy nghĩ, lại gật đầu.
“Sư tổ muốn, ta sẽ cho ngài mượn. Chỉ cần sử dụng cẩn thận không vượt qua giới hạn là được.” Hàn Phi Vũ hào phóng nói.
“Nhưng hiện tại thì sao? Ngươi không có được thiên phú như ta, ta cũng có không được món chí bảo trên người của ngươi kia, cho dù ngươi cho ta mượn, sau này cũng sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.”
“Đạo Nhân Quả không phải đơn giản như ngươi nghĩ. Vẫn là câu nói kia, chuyện tốt ngươi không thể dính hết.”
Từ Phàm nói, mang Hàn Phi Vũ ra khỏi Nguyên giới, tới trong tiểu viện của hắn.
“Năm tỷ một trăm triệu tiên ngọc của ngươi, sau này ta sẽ luyện chế thành Hậu thiên linh bảo, thậm chí là Tiên thiên linh bảo giá trị ngang bằng cho ngươi.” Từ Phàm nói.
“Những việc đó đều là việc nhỏ, chỉ cần sau này sư tổ dạy dỗ đồ tôn nhiều hơn là được.” Hàn Phi Vũ cung kính nói.
“Dạy dỗ các ngươi, việc này không phải cần thiết sao!”
“Lúc ngươi không ở tông môn, phòng giảng dạy nào không để ngươi vào thế giới ảo cảnh nghe.” Từ Phàm cười nói.
“Sư tổ, ta đi xem sư phụ thế nào, sau đó đi gom tiên ngọc cho tông môn.”
Hàn Phi Vũ theo sau hành lễ cáo lui.
Lúc này trong Truyền Tống Trận đặc biệt của Nguyên giới, từng đệ tử ngã xuống trên chiến trường lần lượt từ trong đi ra.
“Phàm là đệ tử được phục sinh, trước khi chưa đạt tới Chân Tiên đỉnh, không cho phép rời khỏi Tiên vực Không Giới môn trong tông môn bao trùm.”
Đệ tử phục sinh đều nhận được một tin tức này từ Bồ Đào.
Từ Cương, Hùng Lực, Trương Học Linh, ba người mang vẻ mặt buồn bực từ trong Truyền Tống Trận đi ra.
“Đang chặt cây ngon lành, sao nói chết là chết.” Hùng Lực có chút buồn bực nói.
“Không riêng gì chúng ta đã chết, rất nhiều sư huynh đệ đều đã chết.”
“Tiền tuyến bùng nổ chiến đấu cấp thánh giả Đại La, rất nhiều sư huynh đệ trên tiền tuyến gần như đều trúng chiêu.” Trương Học Linh thở dài nói.
Nhân tộc ở tiền tuyến tổn thất vô cùng thảm trọng, nhưng tộc Mộc Nguyên còn thảm hại hơn, gần như bị giết toàn bộ.
“tiên ngọc tông môn phục sinh chúng ta là tới từ đâu?” Từ Cương nhìn danh sách đệ tử phục sinh nói.
“Không biết, nhưng sau này phải kiếm thêm nhiều tiên ngọc, bổ sung lại cho tông môn.” Trương Học Linh nói.
“Đáng tiếc hiện tại chúng ta không thể ra khỏi khu vực Không Giới môn của tông môn có khả năng bao trùm, nếu không tiếp tục chặt cây cũng là lựa chọn không tệ.” Hùng Lực tiếc nuối nói.
Một khoảng thời gian sau đó, mỗi tháng Hàn Phi Vũ lấy ra một hoặc hai trăm triệu tiên ngọc đưa vào trong dòng sông thời gian của tông môn.
Đệ tử tông môn phục sinh càng ngày càng nhiều, mà sau khi phục sinh, các đệ tử biết được tông môn vì phục bọn họ thiếu một khoản nợ lớn, tất cả đều bắt đầu nghĩ hết mọi biện pháp kiếm tiên ngọc, giúp tông môn trả nợ.
Các đệ tử phục sinh trong phạm vi Tiên vực tông môn cho phép hoạt động, bắt đầu điên cuồng nhận nhiệm vụ, tầm bảo, lùng tìm bí cảnh.
“Chủ nhân, gần một năm này, chỉ riêng tiên ngọc đệ tử gửi vào trong bảo khố đã lớn gần tám trăm vạn.”
“Tất cả bọn họ đều tự nguyện quyên cho tông môn, muốn giúp tông môn trả hết nợ nần này.” Bồ Đào báo cáo.
“Tin tức nợ nần là ai truyền ra.” Từ Phàm nghi hoặc hỏi.
“Là những đệ tử phục sinh tự liên tưởng, sau đó trải qua Từ Cương nghiệm chứng, tin tức này mới được xác định.” Bồ Đào nói.
“Tuỳ bọn họ đi, những thứ này coi như tiết kiệm tiền cho bọn họ.” Từ Phàm vui mừng nói.
Đúng lúc này, Từ Phàm nhận được tin tức từ anh em tốt, bảo hắn tới trong cự hồ một chuyến.
Từ Phàm một bước bước ra, trực tiếp đi tới trên thuyền độc mộc Vương Vũ Luân thả câu.
“Từ đại ca, biết được gần đây tông môn thiếu tiên ngọc, ta có xin em vợ kia một ít.” Vương Vũ Luân sắc mặt mất tự nhiên nói.
Một chiếc nhẫn không gian lơ lửng trước mặt Từ Phàm, Từ Phàm nhận lấy tuỳ tiện xem thử, bên trong thế mà có ba trăm triệu tiên ngọc.
“Trả lại đi, tiên ngọc đã gom đủ.”
“Ta không muốn ngươi vì ta, ăn miếng cơm mềm kia.” Từ Phàm nhìn nhẫn không gian trong tay, cảm động nói.
Việc này tương đương với anh rể tìm em vợ xin tiền, cơm này mềm đến mức không thể lại mềm hơn.
“Thế nhưng đều đã xin rồi, Từ đại ca tự mình giữ lại dùng là được.”
“Không vì tông môn bán mình, còn không thể vì tông môn ăn một miếng cơm mềm sao.” Vẻ mặt Vương Vũ Luân kiên định nói.
“Nếu Từ đại ca không nhận tiên ngọc này, vậy chứng minh Từ đại ca không coi ta là huynh đệ.” Vì để Từ Phàm nhận lấy nhẫn không gian, hắn nói ra một câu chất phác nhất.
Nghe được lời anh em tốt nói, Từ Phàm có chút cảm động.
“Được, tiên ngọc này ta nhận lấy.”
“Sau này chờ ngày hậu cung của ngươi đại thành, có ta ở đây, tất để ngươi ăn cơm mềm vững vàng.” Giọng điệu Từ Phàm kiên định nói.
“Tuy rằng nghe có chút kỳ quặc, nhưng ta biết Từ đại ca có lòng tốt.”
“Có lẽ chút tiên ngọc này còn không đủ phục sinh đệ tử ngã xuống còn lại, nhưng có thể phục sinh bao nhiêu thì phục sinh bấy nhiêu đi.” Vương Vũ Luân nói.