Ta Sửa Văn Vật Ở Cổ Đại

Chương 10

24

Sau khi xem xong, ta bảo Tiểu Đào dạy ta mấy động tác.

Hai người bọn ta chơi đùa một trận, tâm trạng của Tiểu Đào đột nhiên chùng xuống.

“Tiểu chủ, tối nay Bệ hạ sẽ tới cung của Yến phi.”

“Trước đó Bệ hạ đối xử với Yến phi không mặn không nhạt nàng đã có thể hành hạ chúng ta ra nông nỗi này rồi.”

“Hiếm lắm mới thấy Yến phi bị cấm túc, nếu tối nay nàng ta được phục sủng —”

Ta phủi vụn bánh ngọt đi: “Được, tối nay chúng ta đi tranh sủng đi.”

“Nếu Yến phi có thể phớt lờ cấm túc chạy ra ngoài hiến vũ, thì chúng ta cũng có thể lén chuồn ra ngoài ngăn cản ả.”

Ta và Tiểu Đào quay về trong điện.

Ta bày đống thuốc màu từ thiên nhiên dùng để sửa quạt trước đó lên bàn.

Nhìn ta tô tô vẽ vẽ lên mặt mình, Tiểu Đào khó hiểu hỏi: “Tiểu chủ, người đang làm gì thế?”

Ta dùng một lượng thuốc màu lớn điều chỉnh hình dáng mắt mình, nhìn gương trả lời: “Hóa trang.”

Ta có thể vẽ lại những dải màu sắc trên mặt như ban đầu thì tất nhiên ta cũng có thể vẽ tranh lên mặt mình.

Da người thật ra cũng là một tờ giấy có thể để lại ấn ký.

Đây là linh cảm cẩu Hoàng thượng cho ta.

Nhìn ta từ từ họa mặt mình, Tiểu Đào hoài nghi: “Nhưng trước đó người có từng nói không thể nhìn thấy trọn vẹn sắc màu dưới ánh nến mà?”

Ta dừng tay.

Đúng vậy, tô vẽ dưới ánh nến thì kết quả cho ra đa phần đều là loại hàng giả kém chất lượng.

Nhưng một linh hồn sinh ra dưới cờ đỏ, tắm gió xuân lớn lên như ta ở hậu cung này chẳng lẽ không phải hàng giả sao?

Họa mặt xong, Tiểu Đào hơi lo lắng: “Tiểu chủ ơi, tại sao người lại mô phỏng dáng vẻ của Thái hậu?”

Ta: “…”

Vẻ mặt ngờ vực của nàng khiến ta nảy sinh lòng chột dạ vì học nghệ không tinh.

Thật ra ta muốn bắt chước diện mạo của Địch Lệ Nhiệt Ba cơ.

25

Yến phi sống ở Dực Khôn Cung.

Giữa trời gió tuyết, ta đội nón lá rộng vành, cố thủ trên con đường đi qua Dực Khôn Cung - Tức rừng mai ở Ngự Hoa Viên.

Trước đó ta đã quan sát vị trí này — Khi cung yến hội họp kết thúc, cẩu Hoàng thượng và Yến phi sẽ đi từ Càn Thanh Cung qua đây, sau đó hai người họ sẽ thấy ta.

Tiểu Đào đã bẻ một cành hồng mai thật to, cắm vào bình cho ta ôm vào lòng.

Trong đêm ba mươi tuyết rơi đầy trời, Tiểu Đào đột nhiên đẩy ta một cái.

Ta nhìn theo hướng mắt nàng, chỉ thấy ở dãy hành lang đỏ thẫm cách đó không xa có một dây đèn vàng ấm áp xuất hiện.

Người đi đầu đội ngũ ấy là cẩu Hoàng thượng và Yến phi.

Ta cởi nón lá rộng vành xuống, để lộ chiếc quần múa dài chấm đất phía dưới.

Quả nhiên đoàn người đã dừng lại, có lẽ cẩu Hoàng thượng đã nhìn thấy ta.

Ta nhớ lại mấy động tác múa của Tiểu Đào, một tay ôm bình hoa, một tay múa uyển chuyển.

Nhưng hình như ngồi lâu quá, hai chân ta đã đông cứng rồi.

Một giây sau, ta chân nọ đá chân kia, chật vật ngã xuống nền tuyết.

Tay ta còn ôm bình hoa, lưng đập xuống đất, tiếng “Ầm” dữ dội vang lên.

Ta vùng vẫy bò dậy từ trong tuyết, người run lập cập giữa trời gió rét.

Ì ạch một lúc ta mới bắt đầu thấy quẫn bách.

Tiếng cười mỉa mai của Yến phi truyền tới từ hành lang càng khiến ta gai người.

Ta không dám nhìn phản ứng của đám người đứng trên hành lăng, ta vô thức muốn bò dậy chạy trốn, nhưng ta hoàn toàn không điều khiển được hai chân mình.

Ta định bảo Tiểu Đào đỡ ta dậy thì một vật ấm áp rơi xuống vai ta.

Vừa ngẩng đầu lên, ta bị một người dùng áo khoác lông chồn đen bao kín lại.

Trên dãy hành lang dài cách đó không xa, tiếng thở hổn hển của Yến phi truyền đến: “Bệ hạ!”

Ta vùi mặt vào lớp lông mềm mại, không nhìn thấy biểu cảm của cẩu Hoàng thượng, chỉ thấy yết hầu và chiếc cằm nhòn nhọn của hắn.

Cẩu Hoàng thượng nói với Yến phi đứng ở dãy hành lang dài kia: “Nàng bị thương rồi, Yến phi về trước đi.”

Trước khi đi hắn còn bồi thêm một câu: “Không cần chờ trẫm.”

26

Ta thò đầu ra từ áo khoác lông chồn màu đen.

Tình cảnh này, ta tranh sủng thành công rồi sao?

Ta ngẩng đầu lên nhìn cẩu Hoàng thượng đúng lúc hắn cúi đầu xuống.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn nhíu mày:

“— Ngươi vẽ gì trên mặt thế?”

Nhớ tới lời nhận xét trước đó của Tiểu Đào, ta lặng lặng rụt cổ về.

Khi ta được cẩu Hoàng thượng ôm về Chung Túy Cung, Tiểu Đào đứng chờ trước cửa kích động lén giơ quyền với ta.

Cẩu Hoàng thượng sải chân bước vào tẩm cung.

Hắn đặt ta lên giường, khom người nắm mắt cá chân ta.

Sau khi chắc chắn ta không bị trật khớp, hắn đứng dậy sai hạ nhân bưng một chậu nước nóng tới.

Ta ngồi trên giường, hắn đứng trước mặt ta.

Hắn nhéo nhéo ấn đường: “Lần này ngươi lại định bày trò gì thế?”

Nghĩ nghĩ, ta quyết định nói thẳng: “Bệ hạ, thần thiếp không bày trò, thần thiếp đang tranh sủng.”

Cẩu Hoàng thượng nhíu mày: “Tranh sủng?”

“Vẽ mặt thành mặt quỷ, tuyết rơi không mặc quần áo ôm một cái bình hoa ngã sõng soài dưới nền tuyết.”

“Ngươi gọi cái trò này là tranh sủng?”

Ta: “…”

Ta tự sờ mặt, bị đả kích vì những lời hắn nói: “Kỹ thuật hóa trang của thần thiếp tệ đến vậy sao?”

Cẩu Hoàng thượng dùng hành động thực tế trả lời vấn đề của ta.

Hắn nhúng khăn vào chiếc chậu đồng đựng nước sạch.

Lúc ta tò mò xem hắn định làm gì, một chiếc khăn ướt được đắp thẳng lên mặt ta.

Sau đó cách một lớp khăn, có bàn tay dùng lực mạnh lau mặt cho ta.

Sau khi đắm chìm trong việc lau mặt, cẩu Hoàng thượng hài lòng vỗ vỗ gò má đỏ bừng của ta: “Tốt lắm, bây giờ ngươi có thể nói chuyện được rồi.”

Ta chuyển sang tư thế quỳ trên giường, cung kính dập đầu: “Thần thiếp rất sợ, xin Bệ hạ hãy cứu thần thiếp.”

“Ngươi sợ cái gì?” Cẩu Hoàng thượng bất động thanh sắc: “Ngươi giả quỷ ôm bình hoa, người khác phải sợ ngươi mới đúng.”

Thấy hắn không cắn câu, trán ta rỉ ra mồ hôi lạnh, ta bắt đầu nghi ngờ những kết luận mình đã phân tích được trước đó.

Trong thời gian bị cấm túc, ta đã nghe được không ít tin đồn từ các cung nhân mang đồ đến sửa.

Thịnh triều là một triều đại trọng võ khinh văn.

Khi ngôi vua được truyền tới tay cẩu Hoàng thượng, binh quyền đã chia đều cho Tam gia quản lý --- Thiên gia, Thẩm gia và Yến gia.

Ba gia tộc này so bì mạnh yếu, cản trở lẫn nhau.

Khi Tiên Hoàng hậu qua đời vì bão bệnh, Hoàng thượng đã định trừ khử Yến gia.

Nhưng mỗi lần có người vạch tội Yến gia trên triều, Yến phi sẽ lại khóc lóc cầu xin Hoàng thượng.

Hậu cung và tiền triều luôn là một chỉnh thể hai mặt.

Yến gia không rớt đời thì không thể xử lý Yến phi; Yến phi còn tại vị thì Yến gia thì cũng khó đẩy Yến gia rớt đài.

Yến phi là tình cũ của Hoàng thượng.

Ả là người đầu tiên gả vào Đông Cung và còn là mẹ đẻ của tứ hoàng tử.

Nếu Hoàng thượng vừa không muốn phá vỡ đoạn tình cảm cũ kỹ mong manh này, không muốn mang tiếng bất nhân bất nghĩa nhưng cũng không muốn khiến ả mất thể diện.

Nhìn thái độ của Hoàng thượng, ta có suy đoán — Hắn muốn chèn ép người Yến gia nên cần một người ở hậu cung ra tay diệt trừ Yến phi.

Nói đơn giản là hắn muốn một người gây thù chuốc oán với Yến phi, để ả không có sức lực cung cấp bất cứ sự giúp đỡ nào cho Yến gia.

Yến phi có địch ý với ta, thế nên không nghi ngờ gì nữa, ta chính là người được chọn.
Bình Luận (0)
Comment