Ta Sửa Văn Vật Ở Cổ Đại

Chương 11

27

Ta hít sâu một hơi, bắt đầu che mặt giả vờ khóc lóc:

“Yến phi kiêu căng phách lối, không chỉ hại chết hoàng tự mà còn tùy ý ra tay giết chết cung nhân.”

“Ngày trước nếu không nhờ ân tình với Tiên Hoàng hậu, thần thiếp e là bản thân đã chết dưới gậy của Yến phi rồi.”

“Nay thần thiếp chỉ là một quý nhân thất sủng, Yến phi lại hận thần thiếp.”

“Thần thiếp sợ lắm, đi ngủ cũng mơ thấy cảnh Yến phi gương cung muốn bắn chết thần thiếp ngày hôm đó —”

Ta ám chỉ rất rõ ràng rồi, cẩu Hoàng thượng giả vờ không hiểu nữa là rất thất lễ luôn ấy.

Cẩu Hoàng thượng nhíu mày: “Loại nữ nhân như ngươi thất sủng âu cũng là việc bình thường.”

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm sủng phi?”

Ta: “…”

Ta chưa chịu thua, xông lên nói tiếp: “Tại sao thần thiếp lại không thể trở thành sủng phi?”

Cẩu Hoàng thượng cười nhạo một tiếng: “Ngươi không biết ăn nói, sống còn không biết điều.”

“Từ hôm ngươi được sắc phong đến giờ, Dưỡng Tâm Điện đã nhận được sáu bát canh, năm phần bánh ngọt, ba cái túi thơm từ hậu cung.”

“Trong những thứ này có cái nào của ngươi không?”

Hắn đang phê bình thái độ làm việc tiêu cực của ta?

Nhưng hắn nói rất có lý, còn có số liệu chứng minh, hiện tại ta không thể nào phản bác được.

Ta lắp bắp nói: “Này là vì… Vì Yến phi cấm túc thần thiếp.”

Ụp nồi cho người khác xong, ta đã lấy lại sự tự tin của mình.

Ta thề rất thành tâm, còn giơ ba ngón tay lên thề độc:

“Bệ hạ, ngài phải tin tưởng thàn thiếp.”

“Trong những ngày bị cấm túc, ngày nào thần thiếp cũng nhớ tới ngài —”

“Nhớ trẫm?” Cẩu Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, rõ ràng hắn không tin: “Tại sao ngươi lại nhớ trẫm?”

Ta thề thiếp: “Đương nhiên là vì ta thích Bệ hạ rồi.”

Cẩu Hoàng thượng không nói gì nữa.

Hắn quan sát ta, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn khá đáng sợ.

Ta vừa định mở miệng nói thêm đôi câu nữa, hắn bỗng đứng dậy, ném chiếc khăn trong tay vào chậu nước.

Tiếp đó, hắn đẩy ta ngã xuống giường, lấy thân mình đè lên người ta.

“Lâm Phục, ngươi một vừa hai phải trêu chọc trẫm.”

“Nếu ngươi muốn làm sủng phi trẫm sẽ cho ngươi cơ hội đấy.”

“Lát nữa nếu ngươi không chịu nổi trẫm sẽ không dừng lại đâu.”

28

Sáng hôm sau, Lý Công Công mang hai đạo thánh chỉ tới Chung Túy Cung.

Đạo thánh chỉ thứ nhất là đạo thánh chỉ tấn phong ta lên Tần vị.

Đạo thánh chỉ thứ hai công bố ta là đích nữ thất lạc nhiều năm của Lâm gia Kinh thành - thế gia với những chiến công lừng lẫy.

Lâm gia Kinh thành là thông gia của Thẩm gia.

Trên triều, Lâm gia là cánh tay phải thì Thẩm gia là cánh tay trái.

Ta đau eo mỏi lưng quỳ xuống đất tiếp nhận thánh chỉ, lòng ngờ vực không thôi — Ta xin cẩu Hoàng thượng cho mình đối phó với Yến phi, hắn lại đẩy ta tới trận doanh của Thẩm gia?

Tuyên chỉ xong, Lý công công lại bảo mấy tiểu thái giám mang vài chậu cây non màu xanh vào.

“Bệ hạ còn thưởng mấy cây thanh mai cho Phức Tần. Ngài bảo bao giờ đến mùa hè, Phức Tần có thể hái mai ăn.”

Ta bất an trả lời qua loa: “Ừ, cảm ơn Bệ hạ giúp ta nhé.”

Ta chưa nghĩ ra thâm ý trong đạo thánh chỉ kia thì đã có người báo huynh trưởng vào cung thăm ta.

Ta đứng dậy, tự mình ra nghênh đoán người này.

Tại cửa cung, có một nam nhân cao lớn, thô kệch đang nhổ cỏ ở gần tường cung.

Nhìn thấy ta, hắn phủi tro bụi dính ở vạt áo đi: “Lâm Phục muội muội!”

Võ tướng trước mặt chính là trưởng tử Lâm gia - Lâm Mông.

Tuy còn rất trẻ nhưng hắn đã là một vị tướng quân có chút chiến công rồi.

Ta mời hắn tới Chung Túy Cung uống trà.

Ta không hiểu tại sao người Lâm gia lại thừa nhận thân phận của ta.

Thấy sự hoài nghi của ta, Lâm Mông nhún vai một cái: “Đây là mưu kế của Thẩm thúc, ông bảo phụ thân nhận ngươi làm con nuôi.”

“Để trao đổi, Bệ hạ sẽ cho Thẩm gia Tam tiểu thư vào cung, phong làm Thường tại.”

Ta hiểu ra.

Ra là đang chờ tình yêu của mình.

Ngoài mặt là cho ta danh phận nhưng cái hắn thực sự muốn là đón Thẩm Lê Lạc - người nhìn giống Tiên Hoàng hậu vào cung?

Nghĩ tới sự hy sinh to lớn của mình vào tối qua, lửa giận của ta bùng lên, ta cầm ly trà trên bàn lên muốn đập cho hả giận.

Nhưng ta vội nhìn lại — Ôi, một tách trà có nắp hình hoa cúc làm bằng sứ Tùng Thạch Xanh.

Ta lẳng lặng đặt ly trà về vị trí cũ.

Lâm Mông là kẻ không biết nhìn sắc mặt của người khác, hắn vẫn đang lải nhải liên tục: “Mượn chuyện Tiên Hoàng hậu băng hà, Bệ hạ đã chèn ép Yến gia đôi ba lần.”

“Nay Yến gia đã là nỏ mạnh hết đà, tất nhiên hậu cung cũng cần thay máu.”

“Nhìn thì có vẻ Bệ hạ đang năng địa vị của ngươi lên, còn cho ngươi một danh phận song thực ra ngài chỉ muốn lợi dụng ngươi để chèn ép Yến phi thôi.”

Nghe thấy lời khiêu khích của hắn, ta nhíu mày hỏi: “Tóm lại lần này Lâm Tiểu Tướng quân tới là vì chuyện gì?”

Lâm Mông nghẹn lời: “Ngươi đã thành nữ nhi Lâm gia, tức ngươi cũng là nửa người Thẩm gia.”

“A Phục muội muội, ta là người thô bỉ, nói chuyện có hơi khó nghe.”

“Nhưng là huynh trưởng ta khuyên ngươi một câu — Nương tựa Thẩm gia, nâng đỡ Thẩm Lê Lạc tranh sủng, đây mới là chính đạo.”

29

Ta liếc mắt một cái.

Lâm Mông chậc một tiếng: “Không lẽ ngươi nghĩ Bệ hạ thật sự sủng ái ngươi sao?”

Tiểu Đào bưng một bình trà tới, nghe vậy mặt nàng nhất thời đỏ lên: “Ngươi là ai?”

“Bệ hạ không sủng ái nương nương chẳng lẽ lại sủng ái ngươi?”

Nàng đặt ly trà xuống trước mặt Lâm Mông, hung hăng trừng hắn một cái.

Lâm Mông nhún vai với Tiểu Đào: “Ngươi trừng ta cũng vô ích.”

“Trong tên của Tiên Hoàng hậu có một chữ Hương, phong hiệu của tiểu chủ nhà ngươi lại là Phức.”

“Điều này nói lên Bệ hạ chỉ xem tiểu chủ nhà ngươi là thế thân thôi, không phải sao?”

Tiểu Đào đập bàn, giận tới mức không kiểm soát được lời nói: “Đờ mờ!”

Ta vội xông tới bảo vệ bàn: “Đừng, đừng đạp.”

Lúc Lâm Mông bị Tiểu Đào đuổi ra khỏi Chung Túy Cung hắn vẫn đang ê a: “Muội muội, lời vi huynh nói ngươi nhớ ngẫm nghĩ cẩn thận nhé!”



Ta không quan tâm cẩu Hoàng thượng có yêu ta không.

Ta chỉ cần làm tròn bổn phận của mình, gây thù chuốc oán, trở thành thuốc kích thích Yến phi rớt đài là được.

Từ ngày đó, sáng nào ta cũng tới Thọ Khang Cung chơi với cửu công chúa, chiều muộn đến Dưỡng Tâm Điện giáp mặt với cẩu Hoàng thượng, sống một cuộc sống cung đấy theo quy luật.

Buổi sáng khi Yến Quý phi bước vào Thọ Khang Cung, ta đang ôm cửu công chúa, trêu chọc cô bé.

Đến chiều khi Yến phi tới Dưỡng Tâm Điện đưa canh, ta sẽ mở cửa bước ra từ trong điện, cười lả lướt nhận lấy bát canh trong tay ả ta.

Ngoài mặt cẩu Hoàng thượng vẫn mắng ta kiêu căng, nhưng thực tế số lần hắn triệu ta lâm hạnh càng ngày càng nhiều.

Tiểu Đào cảm động rớt nước mắt: “Tiểu chủ, cuối cùng người cũng trở thành sủng phi rồi!”

“Cuối cùng Chung Túy Cung của chúng ta cũng nở mày nở mặt!”

Nhất thời ta đã leo lên đầu ngọn sóng, tình thế hiện tại đúng là có phần chia đều cảnh thu với Yến phi.

Tất nhiên Yến phi không phải người ăn chay.

Ánh mắt nàng nhìn ta ngày một cay độc hơn.

Đồ ăn ở Chung Túy Cung bắt đầu bị hạ độc, thậm chí ta còn suýt bị người đẩy xuống hồ rất nhiều lần.

Hình như đúng là Thẩm gia có bày mưu đặt kế, Lâm Mông vẫn luôn bảo vệ ta cả trong tối lẫn ngoài sáng.

Hắn cảm khái: “Thủ đoạn tranh sủng bẩn thỉu thật đấy.”

“Thương Lê Lạc muội muội không rành sự đời của ta quá, mới vào cung muội ấy đã bị cấm túc rồi —”

Tiểu Đào cảnh giác: “Ngươi muốn nương nương nhà ta hóa giải cấm túc giúp nàng ta đúng không? Cứ mơ đi!”

Những ngày tháng tranh sủng ở hậu cung là những ngày tháng treo mạng trên dây và những ngày tháng ấy rất nhàm chán.

Quan trọng hơn là — Thú vui tu sửa văn vật của ta đã bị phá hỏng.

Sau đêm Chung Túy Cung suýt bị đốt cháy, ta một thân nhem nhuốc tro bụi, run rẩy quỳ trong Dưỡng Tâm Điện: “Bệ hạ, thần thiếp sợ lắm.”

“Ngài có thể cho phép thần thiếp ngủ lại Dưỡng Tâm Điện được không?”

“Thần thiếp bằng lòng ngủ dưới đất.”

Nhân tiện ta có thể sửa chiếc thảm lông vũ thêu sa tanh Tương Thanh với những họa tiết tím vàng ở Dưỡng Tâm Điện.
Bình Luận (0)
Comment