Một ngày sau.
Trước viện lạc không lớn.
Hoàn Linh quận chúa và Hồng Nguyệt lại xuất hiện ở đây, với váy dài tươm tất và khuôn mặt cung kính, lặng lẽ đứng ngoài cửa.
Hoàn Linh quận chúa đã nâng cao điều kiện của mình lên thêm nữa, nói với Dương Phóng thêm một lần nữa.
Ngoại trừ thần dược kéo dài tuổi thọ, còn kèm them một bình Thải Cổ Long huyết.
Cùng với một số sách cổ bí mật của hoàng thất.
Trong viện tử hoàn toàn vắng lặng, tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Thật lâu.
Mới truyền đến giọng nói nhàn nhạt: "Hồng Nguyệt nha đầu, ngươi thật đúng là hiểu thấu tâm tư của ta"
Hồng Nguyệt và Hoàn Linh quận chúa cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt Hồng Nguyệt nở ra nụ cười nhẹ nhàng, nói: "Chủ yếu vẫn là sư thúc cho ta chút thể diện, nếu không phải sư thúc bằng lòng lộ mặt, Hồng Nguyệt có tài đức gì có thể mời được sư thúc?"
"Ừm."
Bên trong gian phòng truyền đến giọng nói nhàn nhạt: "Nói đi, mời ta đi ra làm cái gì?"
···
Rừng sâu núi thẳm, cảnh vật yên tĩnh.
Bên trong Đạo quan cổ xưa.
Tống Diêm Quân lặng lẽ ngồi ở trên xe lăn, trên mặt đầy vết đồi mồi, trên người mặc bộ quần áo màu đen, có một nửa thân thể bị hắc ám bao phủ, khó mà nhìn thấy rõ được khuôn mặt, trên người toát ra một cỗ khí tức thâm thúy mà áp bức.
"Hắc Vô Thường còn chưa về đây sao?"
"Đúng vậy Diêm Quân, tuy nhiên Hồn đăng của Hắc Vô Thường vẫn còn ở đó, chưa bị dập tắt, hắn chắc chắn chưa chết."
Một nữ tử váy trắng trước mặt cúi đầu nói.
"Không chết, nhưng lại không tới gặp ta."
Tống Diêm Quân phát ra âm thanh già nua: "Xem ra là có người giam hắn lại."
"Giam lại rồi?"
Nữ tử váy trắng kinh hãi, nói: "Khu vực phía đông có ai có được loại bản lĩnh này? Đám người Thánh minh kia sao? Nhưng Hắc Vô Thường nắm giữ Hư Không phù, có thể dung nhập vào hư không bất cứ lúc nào, xem như cao thủ Thánh minh muốn ngăn hắn lại thì cũng không có dễ dàng đi, Diêm Quân có thể cảm ứng được vị trí của Hắc Vô Thường không?"
"Không thể, mọi khí tức của hắn đều bị ngăn cách, giống như là đã bị người phong ấn lại."
Tống Diêm Quân nói với giọng già nua, một đôi ánh mắt trở nên đen nhánh sâu thẳm, nói: "Sử dụng Minh cẩu, đi điều tra trong mấy ngày qua Hắc Vô Thường đã đi qua những nơi nào, từng tiếp xúc với người nào, có lẽ không phải là do Thánh minh gây ra, đối phương không có lập tức giết chết Hắc Vô Thường, ngược lại tốn công tốn sức phong ấn hắn lại, đây là không muốn để cho chúng ta biết."
"Không muốn để cho chúng ta biết?"
Nữ tử váy trắng thầm nghĩ trong lòng, mơ hồ đoán ra được cái gì đó, cung kính nói: "Vâng, Diêm Quân."
"Ừm."
Tống Diêm Quân vẻ mặt hững hờ, không nói thêm lời nào.
Nữ tử váy trắng chậm rãi lui ra bên ngoài.
Toàn bộ đại điện lại biến thành một mảnh đen kịt, không thấy một chút ánh sáng, giống như vực sâu không đáy.
···
Bên trong Thiên Linh thành.
Hai người Hồng Nguyệt và Hoàn Linh quận chúa đã tiến vào trong viện tử lần nữa.
Hoàn Linh quận chúa thấp thỏm trong lòng, không thể không liên tưởng đến cảnh tượng kinh khủng vài ngày trước, theo bản năng nhìn thoáng qua Hồng Nguyệt bên cạnh.
Trên mặt Hồng Nguyệt nở ra nụ cười tươi, cầm thật chặt bàn tay trắng nõn của Hoàn Linh quận chúa, ra hiệu nàng ta không cần phải lo lắng.
Hoàn Linh quận chúa khẽ thở ra một hơi, nhìn về phía gian phòng trước mặt, cúi người nói ra: "Vãn bối Hoàn Linh, xin ra mắt tiền bối, xin vấn an tiền bối."
"Thủ tục bình thường bỏ qua đi, có việc gì thì nói."
Bên trong gian phòng váng lên giọng nói lạnh nhạt của Dương Phóng.
"Vâng, tiền bối."
Hoàn Linh quận chúa cung kính đứng dậy, mở miệng nói: "Vãn bối mời tiền bối xuống núi lần này, một là hy vọng tiền bối có thể trợ giúp Hoàng tộc, để cho Hoàng tộc ta ở bên trong Huyễn Thiên minh chiếm cứ quyền nói chuyện nhất định, hai là cầu xin tiền bối có thể giúp Hoàn Linh giải quyết một số phiền phức."
"Tiền bối yên tâm, chỉ cần tiền bối đồng ý xuống núi, các điều kiện mà Hoàn Linh hứa hẹn trước đó có thể lập tức thực hiện, không chỉ như vậy, nếu như thành công trở về Linh Tham trấn, Hoàn Linh có hậu báo khác!"
Sau khi nàng ta nói xong, nhìn thoáng qua gian phòng đóng chặt cửa trước mặt mình một lần nữa.
Sự xâm lấn của mảng Khôn sắp đến, hoàng thất không chỉ muốn bảo đảm lợi ích có được ở Linh Tham trấn, đồng thời cũng muốn có được quyền nói chuyện nhất định ở bên trong cao tầng của Huyễn Thiên minh.
Mặc dù nói Huyễn Thiên minh là do bốn thế lực lớn cùng nhau thành lập, thế lực khắp nơi nhất định phải nghe theo hiệu lệnh vô điều kiện, nhưng nếu như bọn họ có đầy đủ cao thủ Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê, như vậy cho dù bốn thế lực lớn cũng không dám khinh thường quá phận, sẽ tôn trọng cảm nghĩ của bọn họ ở một mức độ rất lớn nào đó.
Sau khi Hoàn Linh quận chúa nhìn thấy bên trong gian phòng không truyền ra bất kỳ lời nói nào, tiếp tục mở miệng: "Vị trí của Linh Tham trấn tọa lạc ở một nơi cổ quái và hẻo lánh, xung quanh có không gian hỗn loạn bao quanh, được hoàng thất chúng ta phát hiện vào bốn mươi năm về trước, bên trong phong phú các loại linh dược hiếm thấy, vì để có thể khống chế nơi này, bốn mươi năm trước, hoàng thất đã phái hai vị tướng quân Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê đặc biệt tới đó để trấn thủ!"
"Tuy nhiên, bốn mươi năm qua đi, hai vị đại tướng quân dường như đã bị tha hóa và không còn trung thành với hoàng thất."
"Cộng thêm lại có một số thế lực khác âm thầm nhúng tay vào Linh Tham trấn, đến mức Linh Tham trấn hiện tại dần dần có loại xu thế thoát khỏi tầm khống chế của hoàng thất."
P/S: Ta thích nào ... chương 5.