"Hoàng thất trước trước sau sau đã phái ra ba đợt Khâm sai đại thần, ý đồ tiến vào Linh Tham trấn, kết quả bọn họ đều gặp phải tập kích giữa đường mà bỏ mạng chết thảm."
"Hy vọng tiền bối trước tiên có thể giúp Hoàn Linh giải quyết phiền phức ở Linh Tham trấn trước!"
"Linh Tham trấn ..."
Đột nhiên trong phòng lại truyền đến một giọng nói lãnh đạm: "Vì sao các ngươi không điều động đại quân tới bao vây, chỉ là một thị trấn nhỏ, thế nào đi nữa thì cũng có thể dùng đại quân tới vây quét phải không?"
Hoàn Linh quận chúa cười khổ một tiếng, nói: "Tiền bối có chỗ không biết, xung quanh Linh Tham trấn có không gian hỗn độn, cực kỳ nguy hiểm, chỉ có một con đường có thể nối thẳng sâu vào bên trong thị trấn, cho nên cho dù có điều động đại quân thì cũng không hề có tác dụng."
"Hơn nữa, quân phản loạn ở chỗ sâu trong thị trấn, một khi thấy đại quân tới sẽ lập tức rút khỏi theo con đường khác, chờ đến khi đại quân trở về thì bọn họ lại sẽ xuất hiện lần nữa, cứ lặp đi lặp lại như vậy, không cách nào diệt trừ tận gốc được."
"Linh Tham trấn cách nơi này bao xa?"
Dương Phóng lạnh lùng hỏi.
"Không xa, cũng tương tự ở khu vực phía đông này, cách khoảng ngàn dặm."
Hoàn Linh quận chúa mở miệng giải thích.
"Được, bản tọa đồng ý với ngươi."
Giọng nói đạm mạc tiếp tục vang lên: "Tuy nhiên những thứ hứa hẹn trước đó, ta muốn có được bây giờ."
"Tiền bối yên tâm, Hoàn Linh sẽ cho người đi chuẩn bị."
Hoàn Linh quận chúa nói.
"Ừm, đi thôi."
Giọng nói lạnh lùng của Dương Phóng lại vang lên lần nữa.
Lần này lại truyền đến từ đằng sau bọn họ.
Hai nữ thầm giật mình, vội vàng nhanh chóng quay đầu lại.
Chỉ thấy khi vực sau lưng, chẳng biết lúc nào sớm đã xuất hiện một bóng người to lớn trên người mặc áo bào xám, mái tóc đen nhánh, bờ vai đối phương rộng lớn, hai tay rủ xuống, cả người toát ra một sức hấp dẫn kỳ lạ, tựa hồ có thể tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người, để cho ánh mắt người ta không tự kìm hãm được mà rơi vào phía đó.
Hoàn Linh quận chúa hơi ngẩn ngơ.
Mái tóc màu đen?
Còn trẻ như vậy?
Nhưng nàng chẳng mấy chốc đã không dám suy nghĩ nhiều.
Có lẽ là có thuật trú nhan, lúc này mới trông trẻ như vậy, nhưng tuổi thật của hắn thì chắc chắn là không thể kiểm chứng được.
···
Bên ngoài Thiên Linh thành.
Huyền Phong trấn.
Những chiếc lá phong đỏ rực treo khắp ngọn cây, gió thổi qua tạo nên âm thanh xào xạc.
Một đoàn xe đã đợi từ lâu, cờ xí tung bay, cờ to đứng vững, từng bộ trang phục màu vàng nhạt ở dưới sự chiếu sáng của ánh nắng mặt trời làm nổi bật lên vô cùng rực rỡ.
Đây là một đoàn Khâm sai của hoàng thất.
Tổng cộng có hơn ba trăm người.
Phụng hoàng mệnh, đặc biệt ở đây chờ đợi Hoàn Linh quận chúa.
Khâm sai cầm đầu tên là Lục Thiên Phóng, thực lực Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê đỉnh phong, trung với hoàng thất, năm nay đã 134 tuổi.
Phó tướng đi theo bên cạnh hắn tên là Cao Hổ, có được thực lực Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê sơ kỳ.
Năm nay gần 88 tuổi, trên người mạc áo giáp đầu hổ che ngực, thân thể cao lớn, mái tóc đen nhánh, trên thắt lưng mang theo một chiếc bảo đao.
"Lục đại nhân, Quận chúa thật có thể mời được cao thủ sao?"
Cao Hổ thấp giọng hỏi, ánh mắt vẫn không thể không nhìn về phía một khu vực khác cách đó hơn mười mét.
Ở đó, tập trung một đám ngưu quỷ xà thần, khoảng bảy tám người, ăn mặc khác nhau, tuổi khác biệt, một bộ giang hồ vô lại.
Đều không ngoại lệ, đều là những người kỳ quái trong giang hồ mà Hoàn Linh quận chúa lôi kéo được trong khoảng thời gian qua.
Từ Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê cho đến Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, thực lực không giống nhau.
Đối với đám ngưu quỷ xà thần này, từ sâu trong lòng Cao Hổ có hơi xem thường bọn họ.
Nếu để dùng một câu để đi hình dung đám người này mà hắn cho rằng vô cùng thỏa đáng.
Thì đó chính là một đám ô hợp!
"Quận chúa làm việc xưa nay luôn dứt khoát, người ngoài rất khó thay đổi quyết định của nàng, mà ngay cả hoàng thượng cũng có lúc không có cách nào nói nổi nàng."
Khâm sai đại nhân Lục Thiên Phóng, mở miệng khẽ than nói: "Tuy nhiên quận chúa cũng không phải trẻ con, tâm trí cực cao, chúng ta cũng không cần phải lo lắng quá phận, người nếu như không rõ lai lịch, ta tin tưởng quận chúa cũng sẽ không lôi kéo một cách tùy tiện."
"Nói thì nói như thế, nhưng bậc trí giả nghĩ ngàn điều, tất cũng có một điều sai a ..."
Cao Hổ nói nhỏ.
Trong lúc hai người đang bàn tán.
Nơi xa truyền đến tiếng móng ngựa và tiếng bánh xe.
Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hoàn Linh quận chúa trên người mặc chiếc váy dài đúng mực, khuôn mặt xinh đẹp, cưỡi trên một con bạch mã đi về phía bên này.
Ở bên cạnh thì là Hồng Nguyệt trên người mặc chiếc váy đỏ, khuôn mặt xinh đẹp, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, cũng đang cưỡi ở trên một con bạch mã.
Mà chiếc xe ngựa đặc biệt vốn dĩ thuộc về quận chúa lại lặng lẽ bám theo phía sau.
Có thể mơ hồ cảm nhận được, từ trong xe truyền đến từng đợt khí tức trầm trọng cổ quái.
Cứ như thể ai đó mà bọn họ chưa từng nhìn thấy đang ngồi trong xe.
"Quận chúa!"
Cao Hổ, Lục Thiên Phóng vội vàng nhanh chóng chạy tới nghênh đón.
Nhóm cao thủ giang hồ được Hoàn Linh quận chúa lôi kéo trước đó cũng nhanh chóng cất bước đi tới, thi nhau hành lễ.
"Ừm, Cao tướng quân, Lục khâm sai, có thể xuất phát được rồi."
Hoàn Linh quận chúa khẽ gật đầu, mở miệng nói.
"Quận chúa, bên trong xe là ..."
Cao Hổ mở miệng hỏi mang tính thăm dò.
Đây là xe ngựa chuyên dụng của quận chúa (công chúa), vậy mà để cho người khác ngồi?
P/S: Ta thích nào ... chương 6