"Ngoại trừ khí tức của Hắc Bạch Vô Thường ra, tại nơi đó còn sót lại khí tức của hai người khác, tuy nhiên khí tức của hai người đó hiện tại cũng đang ở tổng bộ Thánh minh, có thể khẳng định là, hai người đó chắc chắn là người của Thánh minh."
Nữ tử mặt váy trắng mở miệng nói.
"Thánh minh ... Hắc Bạch Vô Thường ..."
Tống Diêm Quân khẽ lẩm bẩm, nói: "Quan trọng là Hắc Vô Thường còn biến mất, chỉ còn lại có một mình Bạch Vô Thường, này nếu như nói không có quỷ, lão phu tuyệt không tin."
"Diêm Quân, có lẽ chuyện còn chưa tới mức đó, có phải là tồn tại hiểu nhầm gì hay không?"
Nữ tử váy trắng mở miệng hỏi mang tính thăm dò.
"Nếu là hiểu lầm thì tự nhiên là tốt nhất."
Ý cười trên mặt Tống Diêm Quân không giảm, nói: "Chuyện này giao cho ngươi tiếp tục đi thăm dò, ta muốn biết toàn bộ những gì xảy ra, nếu như Bạch Vô Thường thật sự có vấn đề, bản tọa sẽ đích thân động thủ thanh lý môn hộ, tuyệt đối không thể để cho mấy tên Diêm Quân khác chê cười."
"Vâng, Diêm Quân."
Nữ tử váy trắng cung kính mở miệng nói: "Đúng rồi Diêm Quân, người của Tần Diêm Quân bên kia đã thuận lợi tiến vào Huyễn Thiên minh ..."
"Biết."
Tống Diêm Quân nói với giọng điệu nhàn nhạt.
Nữ tử váy trắng lập tức không nói thêm lời nào, chắp tay một cái, thân thể chậm rãi lui về phía sau đi ra ngoài.
Bên trong đại điện lại trở về tối tăm và yên tĩnh một lần nữa.
···
Linh Tham trấn.
Mặc dù nói đây là một thị trấn nhỏ, nhưng kỳ thực là một mảnh đồng ruộng rộng lớn.
Từng mảnh từng mảnh dược điền đan xen hai bên, xung quanh là không gian hỗn loạn vô tận, mỗi một chỗ không gian đều đi về một khu vực khác nhau, bên trong tràn ngập nguy cơ, hơi không cẩn thận sẽ khiến cho người ta hoàn toàn lạc lối, vĩnh viễn không đi ra được.
Trên dược điền, từng người nông dân không có bất kỳ dao động năng lượng nào trong cơ thể, bọn họ đang làm việc chăm chỉ để chăm sóc dược điền.
Mỗi người đều bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, cả người mồ hôi nhễ nhại.
Theo đoàn người của Hoàng thất đi qua, tất cả nông dân đều dừng động tác lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Giống như chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Hoàn Linh quận chúa một mặt ngưng trọng, cưỡi bạch mã vượt lên phía trên, hai người bên cạnh là Lục Thiên Phóng và Cao Hổ, ánh mắt cảnh giác, một mực bảo bọc Hoàn Linh quận chúa vào giữa, ánh mắt nhìn về phía trước.
Đoàn người bọn họ cũng không có lập tức tiến sâu vào trong tiểu trấn.
Mà dừng lại ở khu vực đầu trấn.
Trước mặt xuất hiện đám đông người.
Công Dương Cổ và Hải Long là hai vị đại tướng phụ trách trấn thủ nơi này sớm đã dẫn theo những tùy tùng và quan viên khác đến đây chào đón.
Cờ xí rợp trời, chiêng trống vang vọng.
"Chúng ta tham kiến quận chúa!"
Công Dương tướng quân, Hải tướng quân dẫn người thi nhau quỳ xuống trên mặt đất.
"Quận chúa, tình huống không đúng."
Khâm sai Lục Thiên Phóng nói với giọng điệu ngưng trọng, truyền âm với Hoàn Linh quận chúa: "Công Dương Cổ, Hải Long thế mà lại chủ động chạy ra ngoài để nghênh đón."
Ba lần Khâm sai tới trước đó liên tục chết ở trên đường, nói nói không liên quan gì tới hai người này thì hắn không tin tưởng.
Hơn nữa trên đường bọn họ cũng gặp phải cao thủ chặn đường!
Hoàn Linh quận chúa khẽ gật đầu, đột nhiên nhìn thoáng về phía xe ngựa trước mặt, truyền âm: "Tiền bối, nên làm cái gì?"
"Còn có thể làm gì? Đã đưa tới cửa, lập tức bắt là được."
Trong xe ngựa truyền đến giọng nói lạnh nhạt, trong mảnh khu vực này chỉ có đám người Hoàn Linh quận chúa, Lục Thiên Phóng, Cao Hổ là có thể nghe được.
Những người còn lại tất cả đều không cách nào nghe được.
"Lập tức bắt?"
Đám người Hoàn Linh quận chúa lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Tiền bối, bây giờ còn chưa có bằng chứng, nếu như lập tức bắt lấy bọn họ, nhỡ đâu làm cho mọi người tức giận ..."
Lục Thiên Phóng truyền âm hỏi thăm.
"Ai nói không có bằng chứng là không có bằng chứng, bắt rồi chẳng phải sẽ có bằng chứng sao."
Giọng nói lạnh nhạt của Dương Phóng chậm rãi truyền ra, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với những người này, chuẩn bị lấy thế sét đánh lôi đình trấn áp hai người, sau đó ép hỏi cẩn thận.
Kiểu gì cũng có thể tra ra được manh mối.
Ầm ầm!
Lĩnh vực vô hình trong nháy mắt lan ra, không gian cứng lại, trong chớp mắt giống như hóa thành gông xiềng.
Bắt đầu khóa chặt lấy đám người Công Dương Cổ, Hải Long đang quỳ lạy ở trên mặt đất.
Đám người Công Dương Cổ, Hải Long thay đổi sắc mặt, lập tức cảm nhận được thân thể khó mà động đậy, nguy cơ tử vong đáng sợ lập tức nhanh chóng đánh vào trong nội tâm của bọn họ, khiến hồn phách bọn họ đều run rẩy.
Đối phương thế mà không nói một lời lập tức động thủ?
Bọn họ không có chứng cứ làm sao lại dám làm như thế?
Hai người Công Dương Cổ, Hải Long vội vàng muốn kêu to oan uổng, kết quả vào lúc này chỉ có bờ môi nhúc nhích mà không truyền ra bất kỳ âm thanh nào.
Hai người lập tức rơi vào trạng thái tai không thể nghe, miệng không thể nói.
Về phần những tùy tùng và quan viên khác thì càng là vô cùng hoảng sợ, trong nháy mắt thiên địa trước mặt đều tối xuống, mỗi người đều giống như bị ngăn cách bởi một gian phòng nhỏ tối tăm khác biệt vậy.
Xung quanh âm khí âm u, không có bất kỳ bóng người nào, không có bất kỳ sinh cơ nào.
Chỉ có một thân một mình.
Giống như đã bị thiên địa vứt bỏ, trọn đời trầm luân.
Bọn họ vốn còn muốn hạ quyết tâm cùng tiến cùng lùi với hai vị tướng quân, tranh thủ thời gian dẫn đám người Hoàn Linh quận chúa vào bẫy, sau đó lợi dụng sát trận đã bày sẵn tới giải quyết toàn bộ bọn họ.
P/S: Ta thích nào ... chương 5