Nhưng vào lúc này hoàn cảnh trước mắt đột nhiên tối sầm lại, lập tức kích phá phòng ngự sâu trong lòng bọn họ, khiến cho tâm linh bọn họ xuất hiện sơ hở, sắc mặt hoảng sợ, thân thể run rẩy.
Giống như đặt mình vào vực sâu vô tận.
Đột nhiên!
Có người quát lớn một tiếng, đều không chịu nổi nữa, trên người lập tức phát sinh thay đổi kỳ dị.
Soạt!
Toàn bộ thân hình giống với người đàn ông mắc áo bào đen trước đó, đột nhiên hóa thành vô số giun trắng lít nha lít nhít, xuất hiện đầy dịch nhờn, trông vô cùng buồn nôn.
Mỗi một con giun trắng đều mập mạp, đầu nhọn, trực tiếp chui vào trong lòng đất với ý đồ nhanh chóng rời xa khỏi cái nơi địa ngục đen nhánh này.
Cảnh tượng như thế khiến cho đám người Hoàn Linh quận chúa, Lục Thiên Phóng, Cao Hổ, người đàn ông râu ngắn, lão giả mũi to tất cả đều thay đổi sắc mặt, hét lên vì kinh ngạc.
Bọn họ quả nhiên có vấn đề!
Vô số giun trắng vừa mới xuất hiện, đột nhiên một tiếng hừ lạnh nặng nề vang lên, ẩn chứa thiên uy kinh khủng, giống như chui sâu vào linh hồn của con người, lập tức chui vào trong cơ thể vô số con giun trắng kia.
Ầm!
Bụp!
Vô số giun trắng lập tức bị Lôi âm chấn nhiếp, lập tức phát ra tiếng kêu quỷ dị, lập tức co quắp trên đất, thất thần, giống như bị chấn nát hồn phách, không động đậy, toàn thân cứng ngắc.
Sau đó!
Bên trong chiếc xe ngựa rộng lớn, Dương Phóng trên người mặc áo bào xám, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt như vòng xoáy màu đen, bước ra một bước, trên người khí thế vô song, cao cao tại thượng.
Giống như một Diêm vương Địa Ngục đáng sợ.
Ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào mọi người trước mặt.
Người quỳ rạp xuống đất càng ngày càng hoảng sợ, càng ngày càng nhiều người bắt đầu không chịu nổi, trong miệng hét lớn, lập tức biến thành vô số con giun trắng, giống như người đàn ông trước đó, ý định chui vào lòng đất.
Nhưng đều không ngoại lệ, những con giun trắng này vừa mới xuất hiện, Dương Phóng ánh mắt lạnh lùng, nhấc chân lên giẫm một cái, lập tức giết chết toàn bộ.
Cứ như vậy, một đống giun trắng liên tục xuất hiện.
Lại là một đống liên tục chết thảm, dịch nhờn đan xen, mùi hôi thối xông vào mũi, trông mà giật mình.
Cảnh tượng kinh khủng như vậy, đám người Hoàn Linh quận chúa, Lục Thiên Phóng, Cao Hổ nhìn thấy chính là muốn nôn, sắc mặt vô cùng khó coi.
Dương Phóng vẻ mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn, quần áo trên người không gió mà bay, tiếp tục nhìn vào đám người quỳ rạp xuống trước mặt, lĩnh vực vô hình vẫn còn đang ảnh hưởng tới thị giác, thính giác và xúc giác của bọn họ.
Mười mấy phút sau.
Sau khi mắt thấy không còn người nào tiếp tục xuất hiện trùng thể nữa, lĩnh vực trên người hắn lập tức lui bước giống như thủy triều.
Xoát!
Đám người quỳ rạp xuống đất trước mặt, từ trong loại ảo giác kinh khủng trước đó lập tức khôi phục trở lại, trên người đã thấm đẫm mồ hôi, thần sắc hoảng sợ, thở hổn hà hổn hển.
Mọi người đều giống như đi dạo một vòng ở trước Quỷ Môn quan vậy.
Cảnh tượng kinh khủng này để bọn họ cả đời cũng không dám trải qua lần nữa.
Nhưng vừa mới khôi phục lại, bọn họ chẳng mấy chốc đã để ý tới từng đống xác giun trắng chết chất thành từng đống trước mặt, sắc mặt lập tức thay đổi, lộ ra vẻ hoảng sợ, giống như bí mật lớn nhất đã bị người khám phá, lập tức nằm tê liệt trên mặt đất, hoảng sợ đến cực điểm.
Công Dương Cổ, Hải Long hai kẻ cầm đầu càng là sắc mặt thay đổi hoảng sợ.
"Quận chúa, chúng ta oan uổng!"
Hai người vội vàng hoảng sợ kêu to.
Ầm! Ầm!
Dương Phóng cong ngón búng ra, lực lượng lĩnh vực giống như đao thép, trong nháy mắt lướt qua khu vực vai trái của bọn họ, lập tức máu bắn ra ngoài.
Hai người kêu thảm một tiếng, một cánh tay trái lập tức bay ra ngoài, vô cùng đau đớn.
Sau đó hai người được kéo vào bên trong lĩnh vực một lần nữa, che đậy thị lực và lời nói, chỉ giữ thính giác lại cho bọn họ, để bọn họ có thể nghe thấy được tiếng bên ngoài.
"Nói, nói ra tất cả mọi chuyện bản tọa muốn biết, ai nói trước người đó miễn cho khỏi chết!"
Dương Phóng nói với giọng lạnh lùng, giống như lão yêu ngàn năm nhìn chằm chằm vào những người khác đang quỳ rạp dưới đất.
Sở dĩ giữ lại thính giác cho hai người Công Dương Cổ và Hải Long, vì là để cho chính bọn họ tận tai nghe thấy báo cáo của mọi người, để nội tâm họ tan nát nhanh hơn và khiến cảm giác vận may cuối cùng của họ biến mất.
Đám người trước mắt run lẩy bẩy, vô cùng hoảng sợ.
Ban đầu còn có người muốn do dự, nhưng ở sau khi Dương Phóng kéo bọn họ vào trong lĩnh vực, một lần nữa trải nghiệm ảo ảnh đáng sợ của bóng tối vô tận gọi thiên thiên mất linh, cuối cùng có người bắt đầu sụp đổ.
"Đại nhân tha mạng, tiểu nhân là Công Tôn Nguyên, là tổng kỳ của Linh Tham trấn, đều là bị hai người Công Dương Cổ và Hải Long bức bách, tiểu nhân nếu như không nghe theo bọn họ thì bọn họ sẽ giết cả nhà tiểu nhân ..."
Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên hoảng sợ hét lớn lên.
Đám người Hoàn Linh quận chúa, Lục Thiên Phóng, Cao Hổ, ánh mắt đều trầm xuống, tiếp tục nghe lời khai của người đàn ông trung niên trước mặt.
Nhưng vào lúc này!
Đột nhiên xuất hiện khác thường!
Nơi xa, đột nhiên bộc phát ra một cỗ khú tức quỷ dị âm trầm mà lạnh lùng, trùng trùng điệp điệp giống như thủy triều, máng theo lực lượng vô cùng đáng sợ, đâm rách hư không, lập tức bao phủ về phía người đàn ông trung niên kia.
Không chỉ có người đàn ông trung niên kia mà ngay cả những người khác ở bên cạnh, tất cả đều bị lĩnh vực tập kích, muốn giết chết trong một lần.
P/S: Ta thích nào ... chương 6