Một ngày trước bọn họ còn đang bàn tán về đủ loại quỷ dị và đáng sợ của Thiên Sát lâu, ngày hôm sau thế nhưng là đã bị Minh chủ của Huyễn Thiên minh tự tìm đến cửa.
Thiên Sát lâu thần bí khó lường thế mà thật không phải thế lực của mảng Càn bọn họ!
"Minh chủ Huyễn Thiên minh thật là đáng sợ, hắn là làm được như thế nào?"
"Thiên Sát lâu thần bí khó lường, bình thường chỉ một kích là chạy trốn, chưa từng có người nào phát hiện được tung tích của bọn họ, Minh chủ Huyễn Thiên minh có thể phát hiện dấu vết của bọn họ?"
"Này thì có cái gì? Nghe nói Minh chủ Huyễn Thiên minh có lai lịch rất lớn, là người của Quách gia mấy trăm năm về trước, bảy tám đời không ngừng trấn áp bốn thế lực lớn ..."
"Cái gì? Người của Quách gia?"
"Không thể nào?"
Càng nhiều người nghẹn họng nhìn trân trối.
···
Trời tối vắng người.
Trong phòng.
Dương Phóng tránh đi tai mắt của bốn đại trưởng lão, thân thể giống như bóng ma quỷ dị, nửa đêm lặng lẽ bước vào nơi ở của Quách Vinh.
"Minh chủ."
"Ngươi đã đến."
Quách Vinh một mặt mệt mỏi ngồi ở trên ghế, lên tiếng nói: "Ban ngày thu hoạch như thế nào?"
"Ta phát hiện trên người đang đào tẩu thứ này."
Dương Phóng lấy Cốt cầu quỷ dị mà hắn thu được vào ban ngày ra, cũng cắt cắt giảm giảm nói những gì gặp phải vào ban ngày ra, bỏ đi phần lớn nội dung quan trọng kể lại cho Quách Vinh nghe một lần.
"Quang ảnh thần bí, khí tức thần thánh và tử vong đan xen ..."
Quách Vinh lộ ra vẻ ngưng trọng, hơi suy nghĩ một lát, khẽ nói: "Xem ra lại là một vị thần linh chết cũng không hàng."
"Hả?"
Dương phóng hỏi.
"Sớm ở trước đó ta đã nói với ngươi về manh mối giữa thiên địa, hiện tại nghe ngươi nói tới thứ này ta càng có thể kết luận được suy đoán trong lòng, đằng sau Thiên Sát lâu hơn phân nửa có người gặp phải thần linh chưa chết."
Quách Vinh mở miệng nhẹ nhàng nói.
"Có điều mặc dù đối phương chưa chết nhưng chắc chắn là đang ngủ say, hoặc là bị người nào đó trấn áp, hoặc là e ngại sương mù hắc ám trong thiên địa mà không dám thực sự hiện thân."
"Quách gia ta truy tìm nhân quả thần linh gần ngàn năm qua, lục lọi bất kỳ vị thần linh nào có thể tồn tại trong lịch sử cổ đại, dưa theo những gì ngươi nói đến xem, sự tồn tại này rất giống với Cửu U chi chủ đã tồn tại trong thời kỳ cổ đại."
"Cửu U chi chủ?"
"Đúng vậy, là một vị Tổ thần cực kỳ cường đại người chưởng khống Cửu U Tử giới và lực lượng tử vong."
Quách Vinh mở miệng, nhìn vào Cốt cầu màu trắng trong tay hắn nói: "Ở vào thời kỳ viễn cổ có rất nhiều thần linh, trong đó có thể được gọi là Tổ thần vậy thì cực kỳ ít, mỗi một vị đều có danh tiếng, giống như Lôi tôn, Thủy tổ, Kim hoàng, Cửu U chi chủ vân ... vân, mỗi một vị đều cao cao tại thường, mà viên Cốt cầu trong tay này, chắc hẳn là chứng minh cho thân phận của Cửu U chi chủ, nắm giữ thứ này, chắc là có thể thức tỉnh một phần lực lượng của Cửu U chi chủ!!"
Dương Phóng hít sâu một hơi, trong đầu hiển hiện ra rất nhiều suy nghĩ.
"Vậy trước đó Minh chủ từng nói Thần chủng cũng không phải là thứ mà thần linh để lại, những lời này là có ý gì?"
"Quách gia chúng ta đã từng điều tra cẩn thận, phát hiện, ở trước khi các vị thần chết, trong thiên địa đã có sự tồn tại của Đạo đồ, chẳng qua lúc đó ngay cả Tổ thần cũng không làm rõ được bên trong Đạo đồ đến cùng dựng dục cái gì."
Quách Vinh nói.
"Là ý nói Thần chủng là do Đạo đồ dựng dục (thai nghén, mang theo)?"
"Đúng vậy."
Quách Vinh gật đầu, cầm Cốt cầu màu trắng trong tay trả lại cho Dương Phóng, nói: "Chắc là ở sau khi các vị thần chết, thứ dựng dục bên trong Đạo đồ mới chính thức xuất thế, như vậy mới có thể giải thích được, vì sao ở vào thời kỳ viễn cổ lại không có bất kỳ một vị thần linh nào từng chiếm được Thần chủng, bởi vì vào lúc đó, căn bản không có thứ này."
Dương Phóng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Không thể tưởng tượng nổi!
Không ngờ thật đúng là thiên sinh địa dưỡng (1)!
(1) Thiên sinh địa dưỡng: được sinh ra bởi thiên nhiên, được nuôi dưỡng bởi trái đất.
Không phải thuộc về thần linh để lại?
"Vậy viên Cốt cầu màu trắng này nên xử trí như thế nào?"
Dương Phóng hỏi.
"Thứ này tốt nhất nên vứt đi, không phải vậy, Cửu U nhất mạch hơn phân nửa sẽ có người đến quấy rầy ngươi, hơn nữa, sau lưng Thiên Sát lâu chính là mảng Khôn, Cửu U chi chủ chắc chắn có quan hệ với mảng Khôn, thậm chí mảng Khôn đột nhiên tấn công lần này, cũng có thể là có cái bóng dáng của Cửu U chi chủ!"
Quách Vinh mở miệng nói.
"Được, đa tạ Minh chủ."
Dương Phóng gật đầu.
Sau đó hắn lại hởi thăm những vấn đề khác, thuận tiên nói bóng nói gió về tổ chức Thiên Thần.
Thẳng đến nửa canh giờ sau.
Dương Phóng mới rời khỏi nơi này.
···
Đêm tối vắng người.
Trong một gian phòng rộng rãi.
Từng ngọn nến sáng lên.
Bốn bóng người lẳng lặng khoanh chân ngồi ở bốn phương hướng khác nhau, sắc mặt bình thản, khí tức mơ hồ, thân thể khi thì dung hợp với hư không, ở vào trong trạng thái giữa chân thực và hư ảo.
Bốn người này chính là Thượng Quan Sách, Trích Tinh lão tiên, Trương Huyền Cảm, Trương Vong Tâm.
"Chuyện ban ngày là như thế nào?"
Trương Huyền Cảm nhẹ giọng hỏi.
"Quả nhiên truyền nhân của Quách gia đều không có người nào tầm thường cả."
Trích Tinh lão quái nhẹ giọng thở dài: "Nguyên Sơ Thiên đột phá trước khi chết, muốn hóa thành Cự Ma để kéo chúng ta chôn cùng, nhưng cũng bị hắn đánh gục, lực lượng nhân quả, lấy yếu chống mạnh, không thể tín toán theo lẽ thường."
Thượng Quan Sách mỉm cười, nói: "Tuy nhiên loại bí thuật nhân quả này cũng đã định ra tại hại to lớn, mỗi lần làm xong, dường như cũng muốn rơi vào trạng thái vô cùng suy yếu, này không phải chính là cơ hội sao?"
P/S: Ta thích nào ... chương 3