Trong con ngươi đỏ như máu của Dương Phóng hiện ra vẻ âm độc kinh khủng, nổi giận gầm lên một tiếng, ma thân kinh khủng trong nháy mắt lao tới, với một tiếng nổ vang lên, thân thể Trương Huyền Cảm lập tức bị đập nát ngay lập tức.
Máu thịt bay tứ tung!
Chết không thể chết lại!
"Rống!"
Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, sương mù đen cuồn cuộn trên dưới toàn thân, kinh thiên động địa, âm thanh kinh khủng bao phủ toàn bộ cứ điểm.
Bên trong loại tiếng gào thét này còn ẩn chứa cái uy khủng khiếp của Lôi âm!
Tất cả mọi người đều che lấy hai tay, run lẩy bẩy, thất thần, hồn phách như sắp muốn tan rã.
Dương Phóng lấy Độn Địa phù ra, thân thể biến mất lần nữa, chạy dọc theo chuỗi nhân quả nhanh chóng đuổi theo.
Hắn có thể cảm nhận được chính mình sắp không áp chế nổi sự hỗn loạn trong đầu.
Mất khống chế đã gần ngay trước mắt!
Nhất định phải hoàn toàn giết chết Tần Diêm Quân ở trước khi mất khống chế.
···
Ở một lúc lâu sau khi Dương Phóng rời khỏi cứ điểm, mọi người bên trong toàn bộ cứ điểm mới bắt đầu dần dần khôi phục lại.
Mỗi người đều là vẻ mặt tái nhợt, vô cùng sợ hãi, có loại cảm giác như vừa mới trở về từ cõi chết.
Không chết?
Lam trưởng lão kia hóa thành Cự Ma đáng sợ vậy mà không có giết chết bọn họ?
Lam trưởng lão còn chưa hoàn toàn mất đi sự khống chế?
Hôm nay đến cùng đã có chuyện gì xảy ra?
Minh chủ đâu?
Vì sao Lam trưởng lão lại đột nhiên như thế?
Đúng lúc này!
Bóng người chao đảo nơi xa.
Liên tục hơn mười bóng người nhanh chóng chạy về phía nơi này.
Chính là hơn mười vị cao thủ mà Dương Phóng gặp được ngay khi tiếp cận tới Thôn Thiên hạp.
Vào lúc này bọn họ một đường chạy trốn trở về, trong miệng phát ra tiếng kêu to hoảng sợ.
"Xảy ra chuyện, Lam trưởng lão giết sạch tất cả mọi người, Huyễn Thiên minh sắp xong rồi!"
"Lam trưởng lão đại khai sát giới, tất cả cao thủ chạy tới Thôn Nhật hạp đều đã chết hết rồi!"
"Lam trưởng lão một mình giết vô số cao thủ của chúng ta!"
Rất nhiều người kêu lên thê lương thảm thiết.
···
Trong ngôi miếu vắng vẻ hoang vu.
Mặt đất nhanh chóng bị phá vỡ ra.
Một con tê tê vô cùng to lớn mọc vảy chi chít, trên dưới toàn thân mọc đầy lông màu đỏ qua những kẽ vảy, nhanh chóng chui ra khỏi lòng đất, hành động luống cuống, nhanh chóng lao về phía trong miếu.
Ngay vào lúc chân trước nó vừa mới bò vào ngôi miếu.
Đột nhiên!
Mặt đất nổ tung, khói đen cuộn trào mãnh liệt.
Một bàn tay to lớn dữ tợn đáng sợ mọc đầy lông đen lập tức trồi lên, bắt lấy cái đuôi tê tê, lập tức kéo thân thể to lớn của tê tê ra ngoài.
"Ô ô ô ô ... Dương Đạo, tha ta một mạng, ta là người của Địa Phủ, ta có mệnh lệnh của Minh Đế!!"
Tê tê khóc thét lên.
Ầm ầm!
Đột nhiên!
Thiên tượng biến động.
Bầu trời vốn trong xanh không gợn mây đột nhiên mây đỏ như máu hội tụ lại, tràn ngập từng đợt u ám cùng điềm gở, giống như một vũng máu khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
Đỏ âm trầm, đỏ chói mắt ...
Răng rắc răng rắc!
Bảy, tám tia sét đỏ như máu lập tức giáng xuống, xuyên thủng khoảng không, hung hăng bổ về phía ma thân cái thế do Dương Phóng biến thành.
Chỉ có điều!
Lôi điện màu máu vừa mới hiển hiện, một vòng xoáy sáu màu vô cùng to lớn ngay lập tức nổi lên, xoay tròn vù vù, thô phệ toàn bộ những tia lôi điện màu đỏ ngòm kia.
A!
Bên dưới vòng xoáy chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng kêu thảm thiết mà chói tai của Tần Diêm Quân, tiếng kêu tràn ngập tuyệt vọng, sợ hãi và khí tức tử vong, vang vọng trong phạm vi bảy tám dặm ...
Sau đó, có một loạt âm thanh cờ rắc cờ rắc vang lên.
Nghe giống như tiếng đang nhai xương ...
Cứ như thể một con quỷ khổng lồ khủng khiếp nào đó đang nuốt chửng một thứ gì đó còn sống.
···
Mười ngày sau.
Ở thế giới hiện thực.
Trên chiếc xe buýt lao vùn vụt.
Dương Phóng sắc mặt âm trầm, nửa trên mặc áo phông trắng, nửa dưới quần jean, dựa vào thành ghế, lặng lẽ nhìn phong cảnh vụt qua ngoài cửa sổ.
Khung cảnh tựa như cưỡi ngựa xem hoa.
Thật lâu.
Hắn mới thở dài một tiếng, dần dần lấy lại tinh thần.
Hôm nay đã là ngày thứ ba trở về với thế giới hiện thực.
Từ sau cái ngày vô ý đột phá đến Bất Diệt cảnh ở thế giới bên kia, hắn đầu tiên là giết chết cả đám người Trích Tinh lão tiên, Trương Vong Tâm, sau đó còn giết chết Tần Diêm Quân bỏ chạy.
Cuối cùng thì nhân lúc ý thức còn có thể tỉnh táo, nhanh chóng chạy trở về chỗ hang động Quách Vinh trước đó, ý đồ cứu Quách Vinh.
Chỉ có điều!
Hắn vẫn coi thường nguyền rủa bám vào trên người Quách Vinh.
Mặc dù lúc đó hắn đã đột phá đến Bất Diệt cảnh nhưng mà cũng vô dụng, không cách nào trừ tận gốc lông trắng trên người Quách Vinh.
Không chỉ có như thế!
Lông đen quỷ dị trên người hắn, ngược lại lại dọc theo bàn tay, trực tiếp chui vào trong cơ thể Quách Vinh.
Cộng với lôi điện màu máu trên bầu trời tích tụ ngày càng nhiều, tích lũy càng ngày càng kinh khủng, ý đồ đánh cho hắn và Quách Vinh cùng lúc thành nhiều mảnh vỡ.
Hắn bất đắc dĩ mà dừng lại.
Mà ngay sau đó!
Đầu óc của hắn đã bắt đầu càng ngày càng loạn, càng ngày càng không khống chế nổi sát ý, vô số lông đen cùng máu thịt đỏ tươi xuất hiện ở thế giới trước mắt.
Như thể cả người được tắm trong máu đỏ tươi.
Để ngăn chặn cơ thể của mình tiếp tục mất kiểm soát, dưới sự bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tạm thời phong bế mọi giác quan, để linh hồn và nhục thân ở vào trong trạng thái phong ấn.
Nhưng theo cách này, cơ thể hắn giống như trở thành một xác sống vậy.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.