Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 1128 - Chương 1128 - Ranh Con, Nhanh Xin Wechat!

Chương 1128 - Ranh con, nhanh xin Wechat!
Chương 1128 - Ranh con, nhanh xin Wechat!

Còn chưa đợi Dương Phóng lên tiếng, mẹ Dương Phóng đã mặt mũi tràn đậy nụ cười nhiệt tình, vội vàng mở miệng nói.

"Mẹ, ta đã nghỉ làm rồi."

Dương Phóng thật không biết nói gì khác.

"Cái gì, ngươi nghỉ làm từ lúc nào?"

Mẹ Dương Phóng ngạc nhiên rồi lộ vẻ tức giận.

Ngay cả cha Dương Phóng cũng lập tức ngẩng đầu lên, lộ vẻ ngạc nhiên rồi tức giận đến thân thể run rẩy, bờ môi mím chặt, tức giận nhìn về phía Dương Phóng.

"Nửa năm rồi."

Dương Phóng ngượng ngùng trả lời.

"Ngươi ... ngươi nhất định phải làm cha me ngươi tức chết mới chịu phải không, ngươi ... ngươi nhanh gọi điện thoại cho lãnh đạo, ngày mai cút trở về đi làm lại cho ta ..."

Cha Dương Phóng thở không ra hơi, tức giận mở miệng nói.

"Dương thúc thúc, đừng kích động, đang đo huyết áp đây!"

Nữ tử kia nhìn vào dụng cụ đo huyết áp, vội vàng mở miệng nói.

Cha Dương Phóng thở hổn hển, hồng hộc rung động, cưỡng ép để cho mình được bình phục lại, nhưng một đôi mắt còn che kín lửa giận nhìn về phía Dương Phóng.

Thằng ranh con này!

Công việc tốt như vậy cũng nghỉ!

Hắn đến cùng là nghĩ như thế nào?

"188/102, huyết áp vẫn còn rất cao, Dương thúc thúc, gần đây tuyệt đối không nên tức giận, cũng không được vận động mạnh, mặt khác rượu và thịt cũng đừng ăn, cũng ít ăn muối lại nếu không sẽ rất dễ xảy ra vấn đề."

Nữ tử kia dịu dàng nói.

"À à ... cảm ơn ngươi, đúng rồi, ngươi tên là gì?"

Dương Phóng ở dưới sự ức hiếp của mẹ mình, cười ha ha, vội vàng mở miệng nói.

"Ta tên là Tần Linh Linh!"

Nữ tử nở ra nụ cười tươi, quay đầu nhìn về phía Dương Phóng nói: "Các ngươi những người thi đỗ vào bệnh viện lớn, thật sự là không biết nghĩ như thế nào, đãi ngộ tốt như vậy, cũng có thể nghỉ, ta cũng không dám nghỉ việc một cách tùy tiện."

"Chỉ là gần đây có chút việc, cho nên ta mới nghỉ việc."

Dương Phóng trả lời.

Đột nhiên, trong lòng hắn ngưng trọng lại, nhân lúc Tần Linh Linh quay người gói ghém đồ đạc, hắn mới cẩn thận quan sát Tần Linh Linh.

Người xuyên không?

Lấy thị lực hiện tại của hắn, hắn có thể dễ dàng phát hiện ra lực lượng cường đại ẩn dưới làn da trắng nõn của Tần Linh Linh.

Không cần biết tính cân đối của cơ bắp hay là tính cấn đối của nhịp thở đều vượt xa người bình thường không biết bao nhiêu.

Đặc biệt là nhịp thở của nàng, không cẩn thận lắng nghe gần như nghe không hiểu.

Mặc dù thế giới hiện thực không có chân khí, nhưng nếu như có thực lực cường đại ở thế giới bên kia, nhục thân ở thế giới hiện thực cũng sẽ thay đổi.

Lấy tình huống của Tần Linh Linh trước mắt đến xem, thực lực của nàng ta ở thế giới bên kia ít nhất cũng rơi vào khoảng Thất phẩm đến Bát phẩm!

Dương Phóng thầm nghĩ trong lòng.

Trước đó ở trong nhóm xuyên không của thành phố Phương dường như chưa từng thấy tư liệu của Tần Linh Linh.

Chẳng lẽ nàng ta còn chưa bị bại lộ?

Cũng chưa tham gia vào nhóm nào?

Phải biết ở sau hắn, bên trong thành phố Phương liên tục xuất hiện mấy lượt người xuyên không mới.

Tần Linh Linh này bây giờ chỉ có thực lực Thất phẩm, Bát phẩm, hơn phân nửa là thuộc về kẻ đến sau.

Trong lúc nhất thời, Dương Phóng cũng nổi lên mấy phần tò mò.

"Ranh con, nhanh xin Wechat!"

Mẹ Dương Phóng vội vàng dùng mắt ra hiệu.

"Tần bác sĩ, có thể trao đổi Wechat để tiện liên lạc sau này không?

Dương Phóng đột nhiên cười nói.

Tần Linh Linh mỉm cười, lập tức lấy điện thoại di động ra, kết bạn Wechat cho nhau.

"Dương bác sĩ, nếu như Dương thúc thúc còn có chuyện gì, ngươi có thể liên hệ với ta bất cứ lúc nào, đúng rồi, bản thân ngươi cũng là bác sĩ, cấp cứu đơn giản chắc là cũng thạo a."

Tần Linh Linh cười nói.

"Cái này, Tiểu Phóng là có hiểu chút, nhưng các ngươi có thể trao đổi thảo luận học thuật với nhau một chút nha."

Mẹ Dương Phóng vội vàng cười nói.

Tần Linh Linh mỉm cười, khẽ gật đầu.

Gói giém đồ đạc xong, bắt đầu quay người rời đi.

"Ai, Linh Linh, hoa quả, nhanh cầm lấy hoa quả a ..."

Mẹ Dương Phóng nói một tiếng, vội vàng mang theo cái túi, nhanh chóng đuổi theo về phía Tần Linh Linh.

"Tiểu Phóng, ngươi đến cùng là nghĩ như thế nào? Đang yên đang lành tại sao xin nghỉ việc?"

Cha Dương Phóng một mặt thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ta cao huyết áp nhiều năm như vậy, nói không chừng có thể nhắm mắt ngày nào đó, đời này là qua, ngươi có thể để cho ta ôm một đứa cháu trai rồi đi hay không, không ôm được đứa cháu trai, ta có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Dương Phóng im lặng.

"Cha, gần đây ta quả thực có rất nhiều chuyện, căn bản không có thời gian làm việc, về phần chuyện ra mắt, ngươi bây giờ trước đừng quan tâm, tóm lại sẽ không để cho Dương gia tuyệt hậu."

Dương Phóng trả lời.

Cha Dương Phóng cũng không nói nên lời.

Sẽ không để cho Dương gia tuyệt hậu?

Vậy ngươi đi tìm đi a!

Ngươi không tìm đối tượng, ta làm sao có thể yên tâm?

"Ta thấy Linh Linh vừa rồi cũng không tệ, dù sao cũng xin Wechat rồi, ngày mai ngươi hẹn người ta đi ăn cơm đi."

Cha Dương Phóng rất quả quyết.

"Ngày mai người ta còn phải đi làm."

"Yên tâm, ta đã hỏi rồi, nàng ta vừa đúng nghỉ vào ngày mai, không cần đi làm!"

Cha của Dương Phóng nói.

"Ngày mai nghỉ?"

Dương Phóng hơi sửng sốt.

"Đúng vậy, việc này quyết định như vậy đi, nếu như ngươi dám từ chối, hừ hừ!"

Cha Dương Phóng hừ lạnh hai tiếng nhìn về phía Dương Phóng.

Mặt Dương Phóng lập tức đen lại.

···

Màn đêm buông xuống.

Trong thị trấn vốn đã không có nhiều người thì bây giờ càng trở nên vắng lặng hơn.

Dương Phóng tắm rửa xong từ sớm, khoanh chân ngồi trên giường và bắt đầu nghĩ về con đường sau này.

Trong cơ thể của hắn, sáu loại Thần chủng lóe ra trận trận ánh sáng thần bí mà mông lung.

Giống như sáu vầng hào quang kỳ lạ.

P/S: Ta thích nào ... chương 3.

Bình Luận (0)
Comment