Trước đó giết nhiều người ở Thiên Nguyên cốc như vậy, vơ vét được đủ loại đồ vật.
Trong giới chỉ của hắn cất giữ rất nhiều tài nguyên.
Nhưng loại Âm Minh thảo đề cao linh hồn này lại chưa bao giờ thấy.
"Đổi như thế nào?"
Dương Phóng nhìn về phía chủ quán.
"Một khối Dương Viêm thạch đổi một gốc Âm Minh thảo."
Chủ quán dựng thảng lên một ngón tay đen sì.
"Được!"
Dương Phóng lật tay lấy ra bốn khối đá màu đỏ đồng, đưa cho chủ quan, ở dưới ánh mắt mừng rỡ của chủ quán, nhận lấy bốn gốc Âm Minh thảo.
Hắn đầu tiên để cho chính mình ăn vào một gốc, vận chuyển chân khí, âm thầm cảm nhận.
Sau đó ở dưới ánh mắt nhìn soi mói và trông mong của Tần Thiên Lý, thuận tay tặng cho hắn một gốc.
"Đa tạ đại ca!"
Tần Thiên Lý mừng rỡ.
Linh hồn cường đại cũng có thể sống đến càng lâu.
Đến lúc đó cho dù nhục thân có mục nát đi nữa thì linh hồn vẫn có thể tồn tại trong thời gian rất lâu.
Một lát sau.
Hai mắt Dương Phóng mở ra, lộ ra vẻ kinh dị, nhìn về phía bảng thông tin lần nữa.
Thái Nhất Hồn quyết tầng thứ tư (3000/18000).
Tăng 1500 điểm kinh nghiệm.
"Âm Minh thảo thật mạnh."
Hắn thầm nói trong lòng, sau đó nhìn về phía chủ quán, nói: "Ngươi còn có Âm Minh thảo nữa không? Hoặc là hạt giống cũng được, giá cả dễ thương lượng!"
"Không có, thứ này vô cùng hiếm thấy, há có thể thu hoạch dễ dàng như vậy."
Vị chủ quán kia lắc đầu và nói với giọng nói khàn khàn.
Dương Phóng đành phải từ bỏ ý đinh, sau đó ăn nốt hai gốc còn lại.
Thời gian tổ chức Hỗ thị rất dài.
Dương Phóng và Tần Thiên Lý đi dạo xung quanh, lại phát hiện được không ít thứ tốt, rất nhiều thứ đều có tác dụng cực lớn đối với hắn.
Dương Phóng không tiếc rẻ tài nguyên, tiến hành trao đổi từng thứ một.
Tần Thiên Lý ở bên cạnh thấy vậy thì vô cùng hâm mộ, thèm tới chảy nước miếng.
"Tiêu tiên sinh ..."
Một đứa bé mặt mũi đầy vẻ ngây thơ đột nhiên chạy tới bên cạnh Dương Phóng, rất căng thẳng nói: "Trên người ngươi còn có Huyền Hỏa thạch không? Có thể cho ta mượn một khối hay không, ta muốn đổi một cây đao!"
Dương Phóng nở ra nụ cười mỉm, nhận ra tiểu gia hỏa này.
Tên là Tiểu Ất.
Ở bên trong một đám trẻ của Thần thôn, tư chất xem như không tệ.
"Đao nào, ta đổi giúp ngươi."
Dương Phóng mỉm cười nói.
"Quá tốt rồi."
Tiểu Ất lập tức cao hứng đến nhảy dựng lên.
Dương Phóng đi theo hắn về phía nơi xa, dưới sự bao quanh bởi một đám trẻ em và nhìn thấy một gian hàng.
Trước gian hàng bày lít nha lít nhít đủ các loại vũ khí, rất nhiều vũ khí đều là không trọn vẹn, chỉ có cực ít trong số đó xem như là hoàn chỉnh.
Tuy nhiên vũ khí hoàn chỉnh thì ở trên cũng sinh ra rất nhiều vết rỉ sét.
Dương Phóng quan sát cẩn thận thì thầm kinh hãi.
Thần khí!
Những vũ khí này tất cả thế mà đều là Thần khí không trọn vẹn!
Nếu như lấy mang ra ngoại giới, mỗi một chiếc đều đủ để tạo ra oanh động.
Chính như thanh kiếm gãy của Nguyên Linh giáo kia.
Nhưng nơi này lại có thể một phát bày ra nhiều như vậy!
"Tiêu tiên sinh, chính là con dao găm này."
Tiểu Ất chỉ vào một con dao găm trên gian hàng.
Toàn bộ con dao găm đen bóng, rất sắc bén, nhưng có vết lõm ở đầu, làm giảm đi vẻ đẹp và độ sắc bén của con dao găm.
Nhưng dù vậy, trong đống vũ khí này, cũng tuyệt đối thuộc về thượng thượng phẩm.
Dương Phóng chẳng mấy chốc đã lấy Huyền Hỏa thạch ra tiến hành trảo đổi.
Những đứa trẻ khác thấy vậy thì tất cả đều vây quanh Dương Phóng kêu la, kêu la vô cùng náo nhiệt, thỉnh cầu Dương Phóng đổi thấy thứ mà bọn họ thích cho bọn họ.
Dương Phóng cũng không từ chối, đổi lấy giúp từng người bọn họ.
"Đủ rồi, tiểu Bạch, tiểu Ất, các ngươi làm sao có thể để cho Tiêu tiên sinh đổi đồ cho các ngươi đây? Nhanh trả đồ lại cho Tiêu tiên sinh!"
Đột nhiên, một giọng nói tức giận vang lên.
Một đại hán trung niên nét mặt đầy vẻ tức giận đi tới.
Một đám đứa trẻ đột nhiên lộ vẻ chua xót, mặt trắng hơn quả cà.
"Nhị trưởng lão, không sao, chỉ là một chút chuyện nhỏ, xem như ta tặng cho bọn họ, trong khoảng thời gian này ở trong Thần thôn đã quá làm phiền các ngươi rồi."
Dương Phóng nói.
"Ai, Tiêu huynh đệ, ngươi không nên chiều nhóm bọn họ như vậy, sau này lại nuôi thành thói quen không tốt cho bọn họ."
Đại hán trung niên thở dài nói.
"Không sao, một chút đồ chơi nhỏ mà thôi."
Dương Phóng mỉm cười nói.
"Rống ..."
Đúng lúc này, bên ngoài hẻm núi đen kịt truyền đến từng đợt từng đợt tiếng rống đáng sợ, kinh thiên động địa, kèm theo những tiếng ầm ầm vang lên, khiến cho lông tóc và máu thịt đầy trời tung bay hỗn loạn cả lên.
Mọi người trong hẻm núi thi nhau giật nảy cả mình, nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Càng là có người lập tức đứng dậy.
"Lại là âm thanh này!"
"Lại xuất hiện!"
···
"Đây là ... vị Vương giả đáng sợ kia còn chưa đi?"
Đại hán trung niên lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng giải thích với Dương Phóng, "Không biết đoạn thời gian trước đây đã xảy ra chuyện gì, thường xuyên sẽ có một sinh vật vô cùng đáng sợ xuất hiện, được hoài nghi là Vương giả sâu bên trong sương mù hắc ám, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó."
"Thật sao?"
Dương Phóng ngạc nhiên.
Loại tiếng gào thét đáng sợ kia cực kỳ áp lực.
Ngay cả hắn cũng cảm thấy một loại rung động linh hồn.
Loại thực lực này tuyệt đối vô cùng nghịch thiên!
"Hoắc Thanh, Tiêu huynh đệ, chuyện chỉ sợ có biến, chúng ta không thể ở chỗ này quá lâu, tranh thủ trao đổi đồ vật sau đó trở về Thần thôn đi."
Đại trưởng lão Vô Danh đi tới, một mặt ngưng trọng, mở miệng dặn dò.
"Được!"
Đám người Nhị trưởng lão Hoắc Thanh, Dương Phóng tất cả đều gật đầu.
Không chỉ có riêng bọn họ đang đẩy nhanh tốc độ mà những người khác trong hẻm núi này cũng đều như thế.
P/S: Ta thích nào ... chương 4