Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 1189 - Chương 1189 - Nửa Tháng

Chương 1189 - Nửa tháng
Chương 1189 - Nửa tháng

Bên trong cái gương này ngoại trừ có thể đi về Thần Khư đại lục còn có thể đi về Lam tinh?

Lam tinh, Thần Khư đại lục, sương mù hắc ám đến cùng là tồn tại liên hệ gì?

Hơn nữa!

Chùm sáng màu tím bao phủ bên ngoài Lam tinh lại là cái gì?

Dương Phóng chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập vô số câu đố.

Có điều, điều này cũng làm cho hắn thấy được hy vọng.

Chỉ cần mình cường đại đến trình độ nhất định thì chắc là có thể hoàn toàn xé mở hàng rào năng lượng bên trong mặt gương, đến lúc đó, nói không chừng có thể hoàn toàn trở về Lam tinh.

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên khẩn trương hơn, phảng phất nhìn thấy mục tiêu.

Cứ như vậy, Dương Phóng lại rơi vào trạng thái khắc khổ tu luyện.

Đảo mắt lại một đoạn thời gian trôi qua.

Mặt ngoài của tấm gương lại biến thành trạng thái có thể xuyên qua.

Dương Phóng không do dự chút nào, lập tức truyền âm cho Tần Thiên Lý, đầu tiên để cho Tần Thiên Lý đi vào phòng.

Sau khi hai người cẩn thận phong ấn lại bên trong gian phòng mới tiến vào trong mặt gương một lần nữa.

Xoát!

Ánh sáng lóe lên.

Một mảnh khí tức mênh mông hùng hồn bắt đầu cuồn cuộn đập vào mặt ...

···

Mảng Càn.

Trong khu rừng rộng lớn hỗn loạn.

Khắp nơi đều là tường đổ, cây cháy đen.

Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, phạm vi hơn mười dặm xung quanh là một mảnh ảm đạm, vô cùng lộn xộn.

Xa hơn là từng công trình kiến trúc sụp đổ, dãy núi đổ nghiêng.

Không ít khách giang hồ và kẻ ăn xin đều vùi đầu lục soát ở bên trong vùng phế tích rộng lớn này, muốn tìm kiếm thứ có giá trị.

Cẩn thận nhìn lại, chính là tổng bộ của Diệt Tà minh trước đó.

Ánh mắt Dương Phóng quét qua, trong lòng hoài nghi.

"Địa điểm trở về trong lần tiếp theo của hắn là khác biệt!"

Chẳng lẽ mỗi lần trở về đều sẽ trở về đúng chỗ mà trước đó rời đi?

Lần trước rời đi ở chỗ nào thì lần sau trở về sẽ lại xuất hiện ở chỗ đó?

Nhớ rõ lần trước, hắn chính là dẫn theo kiếp vân màu đỏ ngòm, một đường lao tới, từ đằng xa đánh một cái về phía tổng bộ Diệt Tà minh, kết quả hiện tại lại xuất hiện ở nơi này một lần nữa!

"Đại ca, nơi này không phải là bút tích của ngươi đó chứ?"

Tần Thiên Lý liên tục líu lưỡi, khiếp sợ không thôi.

Dương Phóng cũng không nói gì, cũng không có phủ nhận mà là nghiêng tai lắng nghe, muốn nghe được tiếng bàn tán của mọi người để phán đoán thời gian đã trôi qua bao lâu.

"Quá khốc liệt, một trận chiến vào nửa tháng trước, Diệt Tà minh nguyên khí đại thương, từ trạng thái đỉnh cao bị đánh bay xuống, cường giả tử thương vô số, chỉ sợ trong vòng mấy chục năm nữa cũng khó có được thành tựu gì!"

"Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ là người kia thực trở về?"

"Ta nghe nói chính là Ma Vương sát nhân kia ..."

"Im lặng, ngươi dám gọi hắn là Ma Vương sát nhân, coi chừng kinh động đến hắn là hắn thuận tay diệt người đi a!"

"Sẽ không tà dị như thế chứ?"

"Làm sao không, Diệt Tà minh có kết quả hôm nay chính là có tâm thái giống như ngươi, người kia ở hai năm trước đại sát tứ phương, diệt đi vô số người, Diệt Tà minh cũng bởi vậy mới quật khởi, nhưng ở sau khi quật khởi không chỉ không cảm kích người kia, ngược lại còn cấm chỉ mọi người nhắc tới tên của hắn, phàm là những người có liên quan với người kia đều bị xử tử, lúc này mới chọc giận người đó!"

"Nói như vậy thì Diệt Tà minh có kết quả như thế này thì cũng là đáng đời?"

"Đám khốn kiếp này sớm nên bị tiêu diệt, tên là Diệt Trà, thế nhưng bản thân mới là tà lớn nhất! Ta đã sớm hy vọng bọn chúng có thể bị diệt trừ!"

"Chớ nói lung tung, Minh chủ Diệt Tà minh còn chưa có chết, coi chừng bị hắn nghe thấy!"

"Đúng rồi, vị tiền bối kia sau đó đi nơi nào rồi?"

"Không biết, nửa tháng trước, sau khi hắn dùng một chiêu phá hủy tổng bộ Diệt Trà minh xong thì biến mất, cũng không biết còn sống hay đã chết, nhưng các thế lực lớn đoán chừng đã không ai dám đánh cược ..."

Rất nhiều người bàn tán sôi nổi.

Lông mày Dương Phóng dần dần cau lại.

Nửa tháng trôi qua rồi?

Nhanh như vậy.

Tuy nhiên cũng may không phải là nửa năm!

Xem ra chu kỳ khôi phục của cái gương kia vẫn là cực nhanh.

"Ngươi muốn đi xem gia tộc của ngươi thì đi xem đi, ta muốn đi ra ngoài đi dạo một chút."

Dương Phóng căn dặn một câu, chân bước ra, đi về phía phương hướng nơi xa.

Hắn không lo lắng Tần Thiên Lý sẽ làm ra chuyện gì.

Dù sao đối phương cũng hiển lộ không ra thực thể, không phát huy ra lực lượng, ở trong mắt người khác giống như trong suốt vậy.

"Được!"

Tần Thiên Lý gật đầu, lập tức chọn một cái phương hướng, khẩn cấp rời đi.

···

Những mảnh đất đã được Dương Phóng đi qua.

Hắn lần theo con đường mà hắn đã đi trong trạng thái người chết sống lại (Hoạt Tử nhân) trước đây.

Những nơi đi qua, giống như là một con u linh, trong lòng dâng lên cảm xúc khác.

Ai có thể nghĩ tới, một ngày nào đó chính mình sẽ xuất hiện với loại hình thái này.

Hắn đã từng đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, bây giờ lại giống như quỷ hồn đang tuần tra đại địa vậy.

"Đúng rồi, cuộc sống của Thần thôn từ trước đến nay luôn đơn giản, lần này không biết có thể mang một chút tài nguyên trở về hay không."

Dương Phóng tự nói.

Nếu nói trong số những người mà hắn quen biết thì ai là người có nhiều tài nguyên nhất?

Vậy chắc chắn là Lam Vô Kỳ - Hoàng đế Đại Nguyệt.

Cũng không biết hắn bây giờ như thế nào?

Có thể bởi vì mình mà bị liên lụy tới hay không?

Nếu như Lam Vô Kỳ xảy ra chuyện, vậy hắn nói không chừng phải đi chỗ bốn thế lực lớn mượn tài nguyên.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức nhịn không được cười lên.

···

P/S: Ta thích nào ... chương 6

Bình Luận (0)
Comment