Địa lý của Thần Khư thế giới là vô tận.
Từng đại vực do trôi dạt lâu năm và mở rộng nên khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng xa, địa thế cũng càng ngày càng phức tạp.
Từ một đại vực đi đến một đại vực khác, hoặc là phải băng qua những cánh rừng nguyên sinh dài bất tận.
Hoặc là cần phải băng qua hồ nước rộng lớn.
Dương Phóng một đường đi tới, nỗi lòng sôi trào mãnh liệt, giống như một vị khách qua đường trong thiên địa vậy, lặng lẽ nhìn những dấu vết khác nhau khi hắn ở trong trạng thái người chết sống lại để lại.
Mặc dù hắn lúc đó cũng không biết mình đang làm cái gì, nhưng sau khi linh hồn được giải phong ấn, những gì nhục thân trải qua vẫn là nhanh chóng tràn vào trong đầu của hắn.
Những nơi đi qua, toàn bộ mảng Càn đều không được bình tĩnh.
Thiếu đi sự trấn áp của bốn thế lực lớn, từng đại vực, từng thành trì thế lực cỡ nhỏ và vừa mọc lên giống như nấm, cứ đi qua một nơi, đều có thể nhìn thấy lượng lớn khách giang hồ đang chém giết lẫn nhau.
Gió tanh mưa máu!
Ánh đao bóng kiếm!
Giải dối quỷ quyệt!
Mưa gió khó lường!
Toàn bộ giang hồ loạn đến cực điểm.
Trong cuộc thanh tẩy vô tận này, xuất hiện Ma môn, Thủy tộc, Thiên Độc sơn ba thế lực khổng lồ này, đặc biệt là Ma môn, càn quét thiên hạ, gần như có xu thế không thể ngăn cản.
Ngoài ra, còn có Diệt Tà minh trước đấy không lâu.
Tuy nhiên từ khi tổng bộ của Diệt Tà minh bị một chiêu của Dương Phóng phá hủy đi, toàn bộ Diệt Tà minh lập tức trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.
Trên đường đi, tin tức liên quan tới Diệt Tà minh đã càng ngày càng ít.
Mặc dù có người nhắc tới cũng đều là đang cảm thán, đang tiếc hận.
Càng được nhiều người nhắc tới hơn thì là Lam Vô Bạch.
Không thể nghi ngờ!
Cái tên Lam trưởng lão ở trong miệng của từng tên khách giang hồ lần nữa nhảy lên tới một độ cao mới.
Gần như tất cả mọi người đều đã biết hắn còn chưa có chết đi.
Ngược lại còn xông ra khỏi sương mù hắc ám.
Hắn kích phá nguyền rủa đáng sợ vô số năm qua trong thiên địa, chỉ trong một chiêu đã đánh trọng thương Diệt Tà minh, đủ các loại tin tức khiến vô số người cảm thấy phấn chấn, cho dù là cao thủ Thánh Linh cảnh thì cũng phải thở dài thườn thượt.
Đặc biệt là Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê!
Nỗi sợ hãi của bọn họ đối với bước cuối cùng là vô cùng lớn, áp chế mấy chục năm, sợ sẽ không cẩn thận mà đột phá mất, nhưng bây giờ sự xuất hiện của Dương Phóng, không thể nghi ngờ máng đến cho bọn họ hy vọng cực lớn.
Một nhóm lớn người lại nổi lên, tự động tổ chức cùng một chỗ, giơ cao cờ xí, biểu thị bằng lòng đi theo Lam trưởng lão.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, một đội ngũ rất dài đã được hình thành trong từng mảng khối.
Phải biết, ở vào thời điểm Dương Phóng rơi vào trong trạng thái người chết sống lại, sau lưng đã có mấy vạn người tự phát đi theo.
Hiện tại hắn lại nghịch thiên trở về một lần nữa, hiển lộ tung tích một lần nữa, há lại sẽ thiếu kẻ đi theo?
Rất nhiều người không tìm thấy Dương Phóng, lập tức tiến đến đầu nhập vào Hoàng triều Đại Nguyệt.
Lam Vô Kỳ - Hoàng đế Đại Nguyệt cười đến miệng cũng sắp lệch đi rồi.
Đoạn thời gian trước Dương Phóng phạm phải huyết án ngập trời, sao đó đột nhiên biến mất, hắn còn vì chuyện này mà lo lắng trong thời gian rất lâu, sợ các thế lực lớn sẽ lấy bọn họ ra để trút giận.
Thậm chí hắn không tiếc tiêu hao tài nguyên to lớn, tiếp tục mời chào một nhóm lớn cường giả.
Nhưng bây giờ chỉ sau hai năm ngắn ngủi, càn khôn nghịch chuyển, công thủ thay đổi.
Lam trưởng lão thế mà lại trở về một lần nữa.
"Đại Nguyệt có hy vọng phục hưng!"
Lam Vô Kỳ vẻ mặt tươi cười, vỗ tay vào nhau, vô cùng phấn khích.
"Phụ hoàng, vị Lam tiền bối kia đến cùng là ở vào cảnh giới gì, thật là một bước cuối cùng sao?"
Hoàn Linh quận chúa thân thể yểu điệu mở miệng hỏi, thanh âm trong trẻo lanh lảnh, như ngọc rơi trên khay ngọc.
"Ta có thể khẳng định nói cho ngươi, hắn chắc chắn là một bước cuối cùng, bằng không không có khả năng có biểu hiện như thế, chỉ là hắn lại có thể bước ra từ bên trong sương mù hắc ám một lần nữa, thực lực của Lam trưởng lão quá cao thâm, có thể nói là chưa từng có!"
Lam Vô Kỳ cười nói.
"Thế nhưng là hắn đã xuất hiện vậy vì sao lại không trở lại tìm chúng ta?"
Hoàn Linh quận chúa hoài nghi.
"Linh Nhi, Lam trưởng lão có lẽ còn có chuyện khác, hoặc có lẽ không muốn nhúng tay vào chuyện thiên hạ, không tới tìm chúng ta cũng không có gì lạ, huống hồ Lam trưởng lão cũng đã giúp chúng ta không biết bao nhiêu việc."
Lam Vô Kỳ cảm khái nói.
"Vâng, phụ hoàng, chỉ là nữ nhi gần đây nghe được một số lời đồn đại vô căn cứ."
Hoàn Linh quận chúa cung kính trả lời.
"Lời đồn đại vô căn cứ gì?"
Lam Vô Kỳ hỏi.
"Một số cường giả của Ma môn và Thủy tộc đều đang đàm luận, nói trạng thái của Lam trưởng lão cổ quái, không cách nào thực sự xuất hiện trong thiên địa, mỗi lần xuất hiện chỉ có thể duy trì ngắn ngủi một lát, lại sẽ tiếp nhận nguyền rủa trong thiên địa oanh kích, chỉ cần ứng phó cẩn thận căn bản không đáng để lo ngại."
Hoàn Linh quận chúa chần chừ một lát, rồi nói ra những tin tức mà mình tìm hiểu được.
"Nói bậy nói bạ!"
Lam Vô Kỳ phát ra tiếng hừ lạnh, nói: "Diệt Tà minh cũng cho rằng như thế, ngươi xem tổng bộ Diệt Tà minh một chút, bây giờ còn có hay không?"
"Vâng, nữ nhi cũng cho rằng bọn họ nói không đúng."
Hoàn Linh quận chúa nói.
Nhưng Lam Vô Kỳ chẳng mấy chốc đã cau mày lại, trong lòng dâng trào.
Ma môn, Thủy tộc ...
Đây chính là hai cái thế lực cổ xưa cực kỳ đáng sợ!
P/S: Ta thích nào ... chương 1.