Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 1201 - Chương 1201 - Cảnh Còn Người Mất

Chương 1201 - Cảnh còn người mất
Chương 1201 - Cảnh còn người mất

Mặc dù biết Dương Phóng trước đó là họ Bạch, nhưng hắn vẫn là gọi đối phương là Lam tiền bối, dùng cái này tới để rút ngắn quan hệ.

"Lam Vô Kỳ, bản tọa có mấy chuyện cần ngươi xử lý."

Dương Phóng mở miệng, cong ngón búng ra, một quyển trục làm từ ngọc được ánh sáng màu xanh lục bao bọc trong nháy mắt bay ra, bay về phía Lam Vô Kỳ.

Lam Vô Kỳ bắt lấy, lập tức mở ra, ánh mắt liếc nhìn, chỉ thấy ở trên viết lít nha lít nhít đầy chữ viết.

Tất cả đều là một số vật phẩm sinh hoạt.

Và không ít dược liệu kỳ lạ.

Cùng loại tơ lụa, đồ sứ, lá trà, gia vị, hoa quả, thịt ngon vân ... vân ...

"Lam tiền bối, đây là ..."

"Thu sạch đủ những thứ trên đó, lát nữa ta tới lấy, có thể hoàn thành hay không?"

Dương Phóng nói với giọng điệu bình tĩnh.

Thế giới sương mù hắc ám, có điều kiện sống cực kỳ tồi tệ.

Thôn dân ở Thần thôn mặc cơ bản đều là quần áo làm bằng da thú, hoặc là ma bào thô sơ, dụng cụ pha trà và bát ăn cơm mà họ sử dụng cũng là được tạc từ đá mà ra.

Về phần các loại gia vị càng là không có.

Cho nên hắn trực tiếp để Lam Vô Kỳ chuẩn bị một lượng lớn những thứ này.

Ngoài ra, còn có một số dược liệu thuộc tính dương.

Người sống ở bên trong sương mù hắc ám, thường xuyên chịu ảnh hưởng bởi khí tức âm lãnh vô hình, thân thể tiếp nhận nguyền rủa sẽ càng ngày càng sâu, cần một số dược liệu thuộc tính dương mới có thể làm dịu đi một chút.

Sương mù hắc ám vốn là nơi chí âm chí tà, làm sao có thể sinh ra được dược liệu thuộc tính dương?

Cho nên Dương Phóng đã yêu cầu Lam Vô Kỳ trực tiếp chuẩn bị.

"Vâng, Lam tiền bối, tại hạ nhất định sẽ hoàn tành nhiệm vụ!"

Lam Vô Kỳ cung kính nói.

"Ừm."

Dương Phóng trả lời một tiếng, thân thể biến mất không thấy đâu.

Kiếp vân màu đỏ như máu trên đỉnh đầu rắc rắc rung động cũng tiêu tán một lần nữa.

Trong lòng Lam Vô Kỳ rung động, sôi trào không ngừng, trong đầu không thể không hiện ra một câu thành ngữ.

Không chỗ nào không có mặt!

Vị Lam tiền bối này thật chẳng lẽ đã đạt tới loại cảnh giới này?

Toàn bộ thiên hạ còn có nơi nào mà hắn không đi được?

Sau khi Dương Phóng rời khỏi nơi này, lại tiếp tục hành tẩu trong thiên địa không mục đích, quan sát thế gian muôn màu, lắng nghe thế nhân chấn kinh và bàn luận.

Vào lúc này, hắn xem ra thật có loại cảm giác tuần tra giang sơn.

Không tốt duy nhất chính là, hắn bây giờ chỉ có thể ở trong Thần Khư thế giới khoảng thời gian ba ngày.

Có điều, tiếp xuống hắn cũng không có đi xa, mà là từ xa nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền và một đám người xuyên không, muốn từ trong lúc đám người này nói chuyện với nhau dánh giá ra bọn họ cách trở về còn bao nhiêu ngày.

Âm thầm quan sát gần nửa ngày, cuối cùng mới biết được, bọn họ xuyên không lần này đã được hơn 48 ngày, nói theo một cách khác còn có hai mươi bảy ngày nữa sẽ trở về.

"Hai mươi bảy ngày ... không biết khoảng thời gian hai mươi bảy ngày này ta có thể thông qua Thần kính, trở về Lam tinh?"

Dương Phóng suy nghĩ.

Hoàng hôn đến.

Loại lực lượng lôi kéo đến từ sâu trong sương mù hắc ám kia lại đột nhiên xuất hiện một lần nữa, từng sợi từng sợi, giống như vô số bàn tay trong suốt, chộp lấy thân thể Dương Phóng.

Hắn nhướng mày, biết thời gian trở về đã đến.

Dương Phóng không do dự chút nào, lập tức nhanh chóng lao về phía trước, tiến vào hoàng thành, không tiếc hiển hóa thân thể lần nữa chống lại lôi điện đầy trời, từ chỗ Lam Vô Kỳ nhận lấy một cái không gian giới chỉ.

Không gian chiếc nhẫn không nhỏ, gần mấy trăm mét khối, bên trong tất cả đều là các loại đồ vật Lam Vô Kỳ chuẩn bị.

Sau khi xác nhận không sai, thân thể Dương Phóng lóe lên, lại biến mất không thấy.

Nhưng không thể nghi ngờ!

Tin tức hắn xuất hiện ở hoàng thành chẳng mấy chốc đã lấy một loại phương thức mọc cánh nhanh chóng truyền khắp ngõ ngách Thiên Long vực, lại gây nên vô số xôn xao.

···

Bên trong Thần thôn.

Hoàn ảnh tồi tệ, gió lớn thét gào, từng mảnh từng mảnh lông tóc và máu thịt màu đỏ liên tục quét qua, mang đến dày đặc sự âm trầm và điềm xấu.

Bên trong một gian phòng.

Dương Phóng và Tần Thiên Lý, gần như mở hai mắt ra cùng một thời gian, đứng dậy từ trên chỗ ngồi.

Tần Thiên Lý thì vẻ mặt phức tạp, không thể không mở miệng thở dài.

"Như thế nào? Chẳng lẽ gia tộc của ngươi đã không còn?"

Dương Phóng kinh ngạc nói.

Gia hỏa này thường ngày thế nhưng là vô cùng lạc quan, điển hình thể loại da mặt dày, rất khó nhìn thấy thời điểm đau buồn.

Nhưng bây giờ lại có một loại cảm giác chán nản rõ ràng.

"Vẫn còn, chỉ là cảnh còn người mất, sớm đã không còn như trước nữa."

Tần Thiên Lý lắc đầu cười khổ, có loại cảm giác trải qua năm tháng thay đổi.

Năm đó khi hắn đột phá đến một bước cuối cùng, Vọng Nguyệt sơn trang của Tần gia, thế nhưng là đệ nhất sơn trang danh xứng với thực, nhưng bây giờ sau hơn ngàn năm đi qua, cái gọi là Vọng Nguyệt sơn trang sớm đã đổ nát.

Tần gia trước đó bây giờ cũng đã xuống dốc không phanh, ngay cả một tên cao thủ Siêu Phẩm thôi cũng không bồi dưỡng không ra.

Trong gia tộc, càng là không còn bất kỳ người thân cận nào với hắn.

Điều này làm cho hắn có loại cảm giác không biết làm sao.

"Bình thường, trên đời này nào có cái gì ông nhà giàu tới trăm đời, giàu chuyển nghèo, nghèo chuyển giàu, luân hồi không ngừng, mới là thiên lý tuần hoàn!"

Dương Phóng an ủi.

Sau đó phá vỡ phong ấn, đi về phía bên ngoài.

Hắn thở ra một hơi thật dài, vẫn có chút không chịu nổi không khí bên trong sương mù hắc ám.

Chẳng mấy chốc hắn đã tìm được Đại trưởng lão Vô Danh, giao chiếc nhẫn trong tay cho Vô Danh.

P/S: Ta thích nào ... chương 2

Bình Luận (0)
Comment