"Ồ?"
Ánh mắt Dương Phóng khẽ động, lại cảm nhận được tia chớp màu đỏ ngòm càng khủng bố hơn.
Vòng xoáy sáu màu cũng có loại cảm giác khó mà hóa giải.
Ở vào bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.
"Vậy tiền bối có biết gì về ba người Kiếm Ma, Cổ Phật, Ma Quân hay không, có biết tình huống hiện tại của bọn họ như thế nào hay không?"
Dương Phóng nhanh chóng hỏi.
"Ngươi nói cái gì? Làm sao mà ngươi lại hỏi về ba người này?"
Bức tượng ba mắt kinh dị mở miệng hỏi.
Giống như đã nghe thấy những cái tên cực kỳ đáng sợ nào đó.
Mặt ngoài bức tượng cũng không thể không chấn động, làn khói đen quỷ dị lượn lờ xung quanh.
"Làm sao? Ba cái tên này rất đặc biệt sao? Thực không dám giấu giếm, ta nhìn thấy ở trên một cuốn sách cổ, nhất thời tò mò, cho nên muốn hỏi thăm một chút."
Dương Phóng cau mày lại.
"Ba cái tên này đều là cấm kỵ, tốt nhất đừng nhắc đến ba cái tên này một cách tùy tiện."
Bức tượng ba mắt có hơi kiêng kỵ, thần sắc rất mất tự nhiên, nói: "Ta ngược lại thì biết về bọn họ, chỉ là không quen với bọn hắn, ba ... ba tồn tại này, đều có thực lực rung chuyển thế giới, cho dù là ở thời kỳ viễn cổ, cũng là tồn tại đỉnh phong, về phần tình huống hiện tại của bọn họ ... ta không rõ ràng, ngươi hỏi nhầm người rồi."
"Ngươi không rõ ràng?"
Trong lòng Dương Phóng cuộn trào mãnh liệt.
Thực lực của ba tên gia hỏa này đáng sợ như vậy sao?
Thế mà có thể để cho vị lão tổ thần bí của Ma môn này cũng phải kiêng kỵ đến như vậy?
Răng rắc răng rắc!
Từng mảnh từng mảnh chớp màu đỏ ngòm bắt đầu tấn công vào bên trong ma điện to lớn này.
Vòng xoáy sáu màu trên đỉnh đầu Dương Phóng bắt đầu tan vỡ từng chút một, cũng không còn cách nào dẫn dắt tia chớp màu đỏ ngòm đầy trên trời kia nữa, khiến cho năng lượng của những tia chớp màu đỏ ngòm đó bắn tung tóe lung tung.
Mỗi một mảnh tia chớp bắn tung tóe ra, đều đánh cho mặt đất xuất hiện một cái lỗ vô cùng to lớn, khí tức mang tính hủy diệt tràn ngập, vết nứt chằng chịt.
Môn chủ Ma môn bị dọa đến vô cùng kinh hoảng, nhanh chóng trốn tránh, sợ bị thiểm điện đáng sợ lan tới gần.
"Một vấn đề cuối cùng, đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra vào thời kỳ viễn cổ? Tại sao chúng thần gục gã, đại năng vẫn lạc như mưa?"
Dương Phóng nhanh chóng mở miệng.
"Vấn đề này, ngươi cũng hỏi sai, ta cũng không rõ ràng, tuy rằng ta sống đủ xa xưa, trải qua năm đó, có điều ta chỉ là nhân vật nhỏ ở năm đó mà thôi, năm đó ta còn đang trong trạng thái bế quan thì bị một viên sau băng từ trên trời giáng xuống đánh trúng, sau đó thì rơi vào trạng thái giả chết, thẳng tới vạn năm gần đây mới tỉnh táo lại."
Bức tượng ba mắt mở miệng nói.
"Cái gì?"
Dương Phóng giật mình.
Cường đại như đối phương thế mà cũng không biết lúc ấy có chuyện gì xảy ra?
Răng rắc răng rắc!
Thiểm điện đáng sợ đã hoàn toàn chấn nát vòng xoáy sáu màu, giống như thác nước màu máu trút xuống dưới vậy.
Dương Phóng vội vàng tán lực lượng toàn thân đi, thân thể nhanh chóng trở về hư vô, lại biến mất không thấy gì nữa.
Ầm ầm!
Tia chớp màu đỏ ngòm vô biên vô tận trong nháy mắt bao phủ hơn phân nửa ma điện vào bên trong.
Đất rung núi chuyển, không gian run rẩy.
Khắp nơi đều là khí tức mang tính hủy diệt.
Ứng Thiên Hùng ở một bên ôm lấy đầu, vô cùng hoảng sợ, trong miệng liên tục phát ra tiếng kêu to, liều lĩnh trốn ở đằng sau bức tượng ba mắt.
Bức tượng ba mắt thì thần sắc đạm mạc, không động đậy, mặc cho tia chớp màu đỏ ngòm đầy trời giáng xuống.
Qua đi một lúc lâu.
Những tia chớp đáng sợ mới biến mất hết không thấy đâu nữa.
Chỉ trong chốc lát, hơn phân nửa Ma điện đã bị hủy hoại.
Ma môn tử thương thảm trọng!
"Hoảng cái gì mà hoảng, cho dù chết rồi lão tổ cũng sẽ phục sinh ngươi lần nữa."
Bức tượng ba mắt bình thản mở miệng nói.
"Vâng, lão tổ."
Ứng Thiên Hùng vẻ mặt trắng bệch.
Bức tượng ba mắt lặng lẽ nhìn vào hư vô trước mắt, không xác định được Dương Phóng đã rời đi hay chưa, không còn tiếp tục nói thêm lời nào nưa, cứ lặng lặng nhìn như vậy.
Dương Phóng cau mày lại, đứng ở không xa đối phương thu sạch dáng vẻ của đối phương vào mắt.
Đảo mắt cái hai ngày trôi qua.
Đối phương vẫn không nói một lời nào.
Dương Phóng thầm than một tiếng, đành phải quay người rời đi.
Ban đầu còn muốn nghe lén một số chuyện cơ mật khác từ chỗ của đối phương.
Không nghĩ tới đối phương vậy mà cẩn thận như vậy!
Về phần Ứng Thiên Hùng, hắn xem như giết cũng vô dụng.
Bởi vì bức tượng ba mắt kia nói đã rất rõ ràng, xem như Ứng Thiên Hùng chết rồi thì hắn cũng có thể làm cho sống lại một lần nữa.
"Đây là mang theo một chút ý cảnh cáo vào trong đó."
...
Dương Phóng đi ra khỏi Ma điện, trường sam màu xanh tung bay, lông mày cau lại, vẫn đang cân nhắc những lời nói của bức tượng ba mắt kia.
Càng nghĩ càng trở nên bận tâm hơn.
Trong bất tri bất giác, hắn đi tới một thung lũng rộng lớn.
Toàn bộ thung lũng vô cùng rộng lớn, bao phủ bởi sương trắng.
Vào lúc này lại xuất hiện không ít võ giả, đến từ các chủng tộc, tất cả đều xuất hiện xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhìn một cái, gần như không có một kẻ yếu nào.
Yếu nhất cũng là Siêu Phẩm đệ nhị quan.
"Nơi này chính là nơi sẽ xuất hiện cánh cổng Thần quốc?"
Dương Phóng tự nói, cảm thụ cẩn thận, quả thật có thể cảm nhận được một cỗ khí tức thần thánh vô hình ở bên trong thung lũng, có một loại tẩy lễ vô hình đối với thân thể của hắn.
Mặc dù hắn bây giờ đang ở vào trạng thái hư huyễn, vẫn như cũ cảm nhận được từng đợt ấm áp.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.