Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 1230 - Chương 1230 - Tiến Vào Thần Quốc Là Chuyện Làm Cho Người Tuyệt Vọng ...

Chương 1230 - Tiến vào Thần quốc là chuyện làm cho người tuyệt vọng ...
Chương 1230 - Tiến vào Thần quốc là chuyện làm cho người tuyệt vọng ...

Tuy nhiên!

Loại khí tức thần thánh này vẫn còn rất yếu.

Vô cùng mỏng manh.

Dựa vào những gì mà bức tượng ba mắt kia nói, cánh cổng Thần quốc hiện tại chỉ mới mở ra một cái khe nhỏ, còn lâu mới đủ để cho người ta đi vào trong đó.

Hơn nữa!

Dùng mắt nhìn cũng không thể nhìn thấy bất cứ sự khác thường nào.

"Ta bây giờ không cần ở lại nơi này, dù sao thì ta cũng có lệnh bài Thần quốc, chờ đến khi Thần quốc thực sự mở ra, lệnh bài Thần quốc chắc chắn sẽ sinh ra cảm ứng, đến lúc đó chạy tới là được rồi, ta lúc này lấy đại sự làm trọng, trước tiên đi tìm Thần chủng."

Dương Phóng thầm nghĩ.

Hắn quay người rời khỏi nơi này.

Nhưng đột nhiên, bước chân của hắn dừng lại, sinh ra cảm ứng, đột nhiên quay đầu.

Trong sương mù trắng cách đó không xa.

Xuất hiện một bóng người cực kỳ cao lớn, mặt không biểu tình, trên người mặc một bộ trang phục cực kỳ cổ xưa, tràn ngập một loại khí tức mục nát nhàn nhạt, qua lại ở nơi này.

"Đó là ..."

Dương Phóng nghi hoặc.

Đại năng viễn cổ?

Thật sự có đại năng viễn cổ nhảy ra ngoài sao?

Sớm như vậy đã không nhịn được rồi?

Hắn không thấy ánh sáng là chết sao?

"Không đúng, là hóa thân, chứ không phải là bản thể!"

Ánh mắt Dương Phóng ngưng trọng lại.

Hai mắt đối phương trống vắng, giống như không có linh hồn vậy.

Nhưng mức độ kinh khủng của đối phương lại nằm ngoài dự đoán của hắn, một đôi mắt giống như lợi kiếm lập tức khám phá hư không, nhìn thẳng vào bản nguyên, lập tức rơi vào trên người Dương Phóng.

"Ngươi không phải người của thế giới này, đến từ sương mù hắc ám!"

Bóng người cao lớn kia ngưng giọng nói.

Dương Phóng thầm giật mình.

Vẫn là lần đầu tiên có người lập tức nhìn thấu được hắn.

"Không sai, ta quả thực là đến từ sương mù hắc ám, tiền bối là ai? Sao lại tới đây sớm như vậy, không sợ thấy ánh sáng là chết sao?"

Dương Phóng mở miệng nói.

"Ta tên là Cổ Thiên, đây chỉ là một bộ phân thân mà thôi, có thể hoạt động tùy ý ở lối vào Thần quốc, huống hồ, cũng không phải là tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy ánh sáng là chết, có một số chủng tộc đặc thù, bọn họ có thiên phú dị bẩm, khôi phục cực nhanh, có thể chống lại sương mù hắc ám, đặc biệt là ở vào thời khắc trước khi Thần quốc mở ra, cho dù hoạt động sớm một chút thì cũng sẽ không gặp phải ánh sáng là chết!"

Bóng người cao lớn mở miệng nói:

"Ngươi thế mà đi tới đi lui giữa sương mù hắc ám và Thần Khư đại lục, chuyện này cũng không có gì tốt đẹp cho lắm, nếu như bị một số người có tâm để ý tới, rất có thể sẽ bởi ngươi mà dẫn tới Sát Sinh chi kiếp!"

"Vẫn bối biết, nhưng vãn bối cũng không cách nào đi tới đi lui một cách bình thường mà cần phải bỏ ra cái giá cực lớn, thời gian cho mỗi lần đi ở đây đều rất có hạn chế."

Dương Phóng trả lời.

"Vậy là được."

Bóng người cao lớn mở miệng, không nói thêm lời nào, tiếp tục đi về phía trước, khẽ thở dài: "Thần quốc ... người đời đều nói Thần quốc tốt, thật tình không biết, tiến vào Thần quốc mới thực sự là chuyện làm cho người ta phải tuyệt vọng ..."

Thân thể của hắn chậm rãi hư huyễn, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy gì nữa.

Dương Phóng thầm giật mình.

Đây chắc chắn là một tồn tại cực kỳ khủng bố.

Đối phương rời đi như thế nào, hắn thế mà cũng không cảm nhận được.

"Tiến vào Thần quốc là chuyện làm cho người tuyệt vọng ..."

Dương Phóng nhẩm lại lời nói của đối phương.

Đây cũng không phải là nội dung lần đầu tiên hắn nghe được.

Chẳng lẽ bên trong Thần quốc thật nguy hiểm như vậy sao!

Nhưng trên người hắn bây giờ có ba loại ấn ký, không thể không tiến vào Thần quốc ...

Dương Phóng cuối cùng cũng rời khỏi, dựa theo chỉ dẫn trong đầu, đi về phía vị trí của viên Thần chủng thứ bảy.

Địa điểm của viên Thần chủng thứ bảy vô cùng cổ quái, có loại âm trầm khó tả.

Giống như một cùng đất ma rộng lớn, mặc dù chỉ đứng cảm ứng từ nơi xa, cũng đủ để cảm nhận được điềm gở.

Qua đi một lúc lâu, Dương Phóng mới dừng lại lần nữa.

Hắn nhìn về phía trước, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nơi này chính là nơi trong cảm ứng của hắn.

Chỉ thấy vùng đồng bằng phía trước bằng phẳng, nhìn một cái như vô tận, nhưng lại có loại âm khí khó tả.

Cả mặt đất đều là một loại đất màu nâu đen, giống như thể thấm đẫm máu vậy, bốc ra bên ngoài nhàn nhạt sát khí.

Thiên Long vực thế mà còn có khu vực như thế này?

Dương Phóng đi ở trên mảnh khu vực này, ánh mắt quan sát.

Chỉ thấy trên mặt đất màu nâu đen mọc rất nhiều loại cỏ dại cổ quái, xương trắng dày đặc, rất phổ biến.

Giống như một bãi tha ma rộng lớn vậy.

Dương Phóng nhắm hai mắt lại, tiếp tục tiến hành cảm ứng.

Khí tức của viên Thần chủng thứ bảy còn ở phía trước...

Hắn bước chân đi, tiếp tục bước về phía trước, nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt của hắn lại thay đổi.

Bởi vì đột nhiên có một loại lực lượng thần bí mênh mông khó lường bao phủ ở đằng trước, ảnh hưởng đến thế giới này, ngay cả việc hắn di chuyển cũng trở nên khó khăn.

Hắn chống đỡ áp lực cực lớn, tiếp tục bước đi về phía trước.

Cứ như vậy, lại mấy canh giờ trôi qua.

Toàn bộ bình nguyên rộng lớn dường như vô tận, lại thêm lực lượng thần bí kia ảnh hưởng, quả thực khiến người ta muốn lạc đường.

Đi đến hiện tại, Dương Phóng đã hoàn toàn không phân biệt được gì.

Lại qua một đoạn thời gian.

Sắc mặt hắn ngưng trọng, vẫn là dừng lại.

Không có lý do nào khác ngoài việc bị nhìn chằm chằm.

Dương Phóng quay đầu, nhìn về phía một cái bóng đen cao lớn ở khu vực sau lưng.

Bóng ma kia thấp thoáng hiện ra, dường như ở từ khi hắn tiến vào khu vực này đã đi theo sau lưng hắn, hơi thở lạnh lẽo, rất không tốt.

P/S: Ta thích nào ... chương 3.

Bình Luận (0)
Comment