Cùng lúc đó.
Mấy thành viên Cửu U còn sống sót cũng đang anh dũng đột phá vòng vây.
Chỉ có điều trong chiến đấu trước đó, tất cả bọn họ ai cũng đều đã bị trọng thương, giờ phút này lại một đám quân sĩ Đại Uyên quân nổi điên bao vây thì càng là khổ không thể tả.
Bọn họ dốc tất cả vốn liếng muốn lao ra ngoài, nhưng tất cả đều bị quân sĩ Đại Uyên quân ngăn cản trở về lần nữa.
Những quân sĩ Đại Uyên quân này giống như hoàn toàn không sợ chết vậy.
Mặc kệ bọn họ oanh kích như thế nào, từ đầu đến cuối đều tử chiến không lùi.
Cho dù bọn họ là cao thủ Thánh Linh cảnh, vào lúc này tất cả cũng đều sợ, rất nhiều người nôn ra máu, trên người liên tục bị đánh ra vết thương.
Tiếp tục như vậy nữa, bọn họ cảm thấy mình tuyệt đối sẽ chết lại ở nơi này.
"Số mười ba, nhanh cứu lấy chúng ta!"
Số bốn mở miệng hét lớn.
Tuy nhiên quân sĩ Đại Uyên quân giống như vô tận lại trỗi dậy lần nữa, lại là vô số ngọn giáo sắt lạnh lùng đâm tới một cách tàn nhẫn.
Toàn bộ khu vực càng náo động hơn.
"Thái tử, thấy chưa, cao thủ Thánh Linh cản có lực lượng sinh mệnh rất dồi dào, cho dù bản thân bị trọng thương thì vẫn không dễ giải quyết như vậy, vừa rồi nếu tùy tiện để cho thuộc hạ của mình xuất trận, cho dù cuối cùng giết được bọn hắn, nhưng chắc chắn cũng sẽ tổn thương thảm trọng, nhưng bây giờ lại khác, bọn họ bị Đại Uyên quân vây quanh, sớm muộn gì cũng phải chết, ngươi bây giờ chẳng khác nào là ngồi làm ông lão đánh cá."
Người đàn ông mặc áo bào tím nhẹ nhàng mở miệng.
Thái tử không nói một lời, tiesp tục nhìn về phía bên dưới, thân thể không động đậy.
Ầm ầm!
Đột nhiên, một luồng khí tức đáng sợ vô cùng từ xa đánh thẳng vào, giống như một cơn sóng dữ, lao thẳng về phía đám người, lập tức xung kích đến rất nhiều quân sĩ Đại Uyên quân bị hất bay lung tung, giống như những mảnh giấy trong gió.
Ngay cả mấy thành viên Cửu U đang dốc toàn lực phá vòng vây cũng lập tức bị cỗ khí tức khủng bố này thổi bay ra ngoài, phun ra máu tươi, từng người đều vô cùng kinh hãi.
"Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê!"
"Lão giả tóc tím vừa rồi!"
···
Sau khi lão giả tóc tím đáng sợ xuất hiện ở chỗ này, một đôi ánh mắt màu tím nhạt lập tức nhanh chóng liếc nhìn về phía trong, khí tức trên người sôi trào mãnh liệt, giống như ngọn núi lửa vô hình, khiến cho không gian mơ hồ rung chuyển.
Sắc mặt của hắn phát lạnh, khí tức trên người có chút khiến cho người ta không thở nổi.
Trong nhận thức của hắn!
Khí tức của Bàng Vạn Chung, đồ nhi ngoan của chính mình đã biến mất!
"Chuyện gì xảy ra? Vạn Chung đâu?"
Lão giả tóc tím quát chói tai.
Hắn vừa rồi chỉ đại chiến một trận với Chu Uyên, khí tức của Bàng Vạn Chung vậy mà lập tức biến mất!
Điều này làm cho hắn liều mình chạy tới.
"Thưa thượng nhân, Bàng thống lĩnh bị giết, là người mặc Chiến gáp kia làm."
Một tên Thiên tướng của Đại Uyên quân căm uất gầm thét, chỉ về phía nơi xa.
"Vạn Chung chết rồi?"
Lão giả tóc tím quả thực giống như đang ngoài nghi mình nghe nhầm, mở miệng hét lớn: "Nói bậy bạ, Vạn Chung làm sao có thể chết được, Vạn Chung thức tỉnh Thần huyết hai lần, lại từng sử dụng Long huyết, còn đạt được Thần chủng, hắn là thiên tuyển chi tử, làm sao có thể chết?"
"Thượng nhân, là thật, Bàng thống lĩnh bị kẻ địch kia làm hại, ngay cả thi thể cũng bị kẻ địch cướp đi, mời Thượng nhân báo thù cho Thống lĩnh, đoạt lại thi thể của Thống lĩnh!"
Vị Thiên tướng kia bi thương hét lên.
"Cái gì?"
Lão giả tóc tím cuối cùng cũng tin, không thể không phát ra một tiếng thê lương gào thét, giống như quỷ khóc sói tru, thanh âm xuyên thấu đại não, làm cho rất nhiều người hộc máu kêu gào.
"Vạn Chung, đồ nhi ngoan của ta!"
Hắn ngửa mặt lên trời tru lên thê lương, ánh mắt lập tức liếc về phía Dương Phóng, như điện quang, lại như điện chớp, kinh tâm động phách.
Sau đó sưu một tiếng, nhanh chóng lao ra ngoài, khắp người khí tức âm trầm, giống như ác quỷ.
Tốc độ của Dương Phóng ở trong mắt hắn, giống như không đáng kể chút nào vậy.
Dương Phóng trong lòng trầm xuống, khí tức trên dưới toàn thân cuộn trào mãnh liệt, trong nháy mắt cảm nhận được một cỗ nguy cơ cực kỳ đáng sợ, vội vàng xuất thủ toàn lực tiến hành ngăn cản.
Nhưng vào lúc này!
Xoát một cái, một bóng người trong nháy mắt xuất hiện ở phía trước Dương Phóng, giơ bàn tay lên, lập tức hung hăng đánh về phía thân thể của lão giả tóc tím.
Ba!
Ầm!
Âm thanh kinh khủng, bốn phương tám hướng nổ tung lên, nổ vang ầm ầm.
Vừa xuất hiện chính là mấy trăm tên quân sĩ Đại Uyên quân bị chấn bay tứ tung ra ngoài, phát ra tiếng kêu thảm, thân thể vỡ nứt, nổ tung thành sương máu ở trên không trung.
Lão giả tóc tím gào thét một tiếng, thân thể lập tức bay ngược trở lại.
Bóng người trước mặt cũng bị chấn động, thân thể nhoáng một cái, lập tức lui về phía sau hai ba bước.
Người này chính là số một!
Hắn chạy tới lần nữa, mạnh mẽ tiếp một chưởng của đối phương.
Dương Phóng rất ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ tới đối phương sẽ quay trở lại để cứu chính mình, nhưng vẫn mở miệng nói: "Đa tạ!"
"Tử Dương thượng nhân, ta đã nói nhiều lần rồi, ta không muốn mở sát giới, ngươi chớ có bức bách ta."
Số một nói với giọng nói bình tĩnh, quần áo tung bay.
Ánh mắt liếc nhìn về phía lão giả tóc tím.
"Ha ha ha ··· "
Lão giả tóc tím khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn về phía số một, trầm giọng nói:
"Chu Uyên, chuyện tới bây giờ, ngươi còn giả ngu ở trước mặt ta, cái gì mà không muốn giết người, ngươi là thương thế căn bản còn chưa khỏi, vừa rồi nếu như ngươi chạy trốn thì cũng thôi đi, hiện tại thế mà còn dám tới, ta muốn để cho tất cả các ngươi đều phải chôn cùng với đồ nhi của ta!"
P/S: Ta thích nào ... chương 2