Người này!
Thế mà đánh vỡ lớp áo phòng ngự bên ngoài của hắn!
Làm sao có thể?
Phốc phốc!
Đột nhiên, lão giả lại phun ra một búng máu nữa, nội tạng quặn đau dữ dội, giống như muốn nổ tung, hắn vội vàng nhanh chóng vận chuyển chân khí cưỡng ép trấn áp ám kình kinh khủng trong cơ thể.
"Chấn động? Loại chấn động này thế mà có thể xuyên vào trong cơ thể của ta, được lắm, ta thực sự là đã đánh giá thấp ngươi, ngươi quả thực đáng giá để lão phu sử dụng toàn bộ thực lực!"
Lão giả nói với giọng đáng sợ, đứng thẳng người lên, hai tay hợp lại, trên người đột nhiên sáng lên một lớp ánh sáng tím đáng sợ, cháy hừng hực, bao trùm toàn bộ thân hình của hắn vào trong đó.
Khí tức trên người vậy mà lại bắt đầu kéo lên một lần nữa, cuộn trào bành trướng giống như sóng cả, khiến cho tất cả lá rụng, đá vụn bốn phương tám hướng đều tự động bay lên.
"Thần Táng - Đại Diệt thủ!"
Hắn thét lên một tiếng, thân thể nhanh chóng lao về phía Dương Phóng, giống như không thèm để ý bất cứ cái giá nào cũng phải giết chết Dương Phóng.
Dương Phóng ở một bên thì nở ra nụ cười dữ tợn, thân thể đen như mực vốn được bao phủ trong lôi quang, vào lúc này vậy mà nổi lên ánh sáng màu đỏ tươi khiến thân thể của hắn trông cực kỳ yêu dị ở trong đêm tối.
Thật giống như được một lớp máu tươi bao trùm lên vậy.
"Đi chết!"
Hắn nổi giận hét lên một tiếng, liều lĩnh vung Long trảo vọt tới, hung hăng oanh sát về phía hai tay của lão giả, trong không gian mơ hồ vang lên một tiếng rồng ngâm điếc tai.
Lão giả nhạy cảm cảm nhận được một cỗ nguy cơ khó tả, hai tay vốn đang đánh về phía Dương Phóng thì lúc này vội vàng nhanh chóng ngăn ở trước người.
Ầm ầm!
Lại là một tiếng nổ vô cùng to lớn, mặt đất nổ tung, đá lớn vỡ nát.
Cây cối ở khắp mọi nơi xung quanh đều bị ảnh hưởng tới nổ tung.
"Ngươi!"
Trên tán lão giả nổi lên gân xanh, sắc mặt nhăn nhó, khóe miệng lại tràn ra máu tươi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Phóng: "Ngươi thế mà ẩn tàng tới sâu như vậy, còn có bí pháp khác!"
"Hắc hắc ··· "
Toàn thân Dương Phóng như được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ như máu, bộ giáp dữ tợn, thân thể vạm vỡ to lớn giống như một Chiến Ma, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía lão giả, nói: "Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê quả nhiên đáng sợ, có điều, nên kết thúc thôi!"
Vì ứng phó lão giả, hắn không tiếc dẫn nổ Huyết Linh quyển trục trong cơ thể.
Uy lực của Huyết Linh quyển trục lấy thực lực của bản thân người thi pháp mà định ra.
Người có thực lực càng mạnh, uy lực phát ra càng khủng bố hơn.
Giống như đám người số năm số sáu trước đó, cho dù thi triển Huyết Linh quyển trục cũng không cách nào đánh bại được Bàng Vạn Chung.
Nhưng Dương Phóng thì lại khác!
Hắn ở dưới rất nhiều buff chồng lên mới thi triển Huyết Linh quyển trục, uy lực trong một lần vượt qua Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê.
"Chết!"
Dương Phóng quát lớn một tiếng, phát động Lôi âm một lần nữa.
Ầm!
Đầu óc lão giả trong nháy mắt rơi vào trạng thái nổ vang, hồn phách như muốn rời khỏi thân thể.
Không tốt!
Hắn hét lớn trong lòng.
Phốc phốc!
Long trảo kinh khủng sớm đã vượt qua phòng ngự hai bàn tay của hắn vững vàng vỗ vào trên mặt của hắn, Phục Thiên thủ + Long trảo + Chấn động + Huyết Linh quyển trục, đầu của lão giả lập tức nổ tung, giống như quả dưa hấu.
Lớp áo phòng ngự bên ngoài mà bản thân vất vả cô đọng lại lập tức vỡ vụn.
Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê!
Chết!
···
Trong rừng, một mảnh hỗn độn vô cùng thê thảm.
Mặt đất trong phạm vi mấy chục mét tất cả đều trũng xuống.
Một số mùn cưa vỡ vụn bắt đầu tự bốc cháy, bắt đầu lập tức cháy dữ dội, tạo ra từng mảnh lửa.
Thân thể Dương Phóng lắc lư, toàn thân trên dưới đau đớn như muốn nứt, sau khi một trảo vỗ nát thân thể của lão giả, bàn tay nhanh chóng lục lọi tìm tòi trên người của lão giả.
Đáng tiếc tìm một lượt, khó có thể tìm được thứ làm hắn động tâm.
Mà ở sau khi lão giả bị một trảo của hắn đánh nát đầu, ngay cả máu ở cổ cũng bị Long trảo tiện thể hấp thu đi rất nhiều.
Dương Phóng giống như nghĩ tới điều gì đó, quyết định thật nhanh, đột nhiên ép Long trảo ra, cất nó vào trong hộp gỗ rồi phong ấn chồng chất lên.
Lần này hắn sử dụng Huyết Linh quyển trục, một lát nữa chắc chắn sẽ gặp phải phản phệ, hiện tại Long trảo không dám phản phệ chính mình, nhưng đợi đến khi chính mình rơi vào trạng thái suy yếu, lấy sự âm trầm của Long hồn chắc chắn sẽ phản phệ một cách mãnh liệt, thôn phệ chính mình.
Thân thể Dương Phóng lảo đảo, bước chân tiến lên, thi triển Thanh Vân bộ và Thị Huyết phi phong, một đường lao nhanh về phía phương hướng nơi xa.
Mặc dù hắn giết chết lão giả kia là không giả, nhưng còn có một người đàn ông trung niên nữa!
Khó đảm bảo người đàn ông trung niên kia sẽ không đuổi theo tới.
Cho nên Dương Phóng bây giờ không dám ở lại đó lâu thêm một chút nào.
Sưu sưu sưu sưu!
Hắn thi triển thân pháp, nhanh như một cơn gió, không hề thay đổi bất kỳ phương hướng nào, chỉ lo một đường lao nhanh, ngay cả chính hắn cũng không biết đã lao ra bên ngoài được bao xa.
Cuối cùng hai mươi phút sau, phản phệ đến từ Huyết Linh quyển trục bắt đầu xuất hiện.
Lốp bốp!
Trên dưới toàn thân, đau râm ran dữ dội như đồng đậu xào lăn, truyền đến từng cơn đau nhói dữ dội.
Ngay sau đó hoàn cảnh trước mặt hắn bắt đầu dần biến thành màu đen hoàn toàn.
Dương Phóng nghiến chặt răng, máu chảy khắp người, từ xa nhìn chằm chằm vào một hang động âm u và tối tăm trước mặt, thân thể giống như một tia chớp, nhanh chóng chui vào hang động nào đó.
P/S: Ta thích nào ... chương 7