Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 747 - Chương 747 - Phục Thiên Thủ + Chấn Động

Chương 747 - Phục Thiên thủ + Chấn động
Chương 747 - Phục Thiên thủ + Chấn động

Hơn nữa!

Lão giả kia mơ hồ giống như tinh thông một loại bí pháp, giống như không cần biết cách bao xa đêu có thể một mực khóa chặt lấy khí tức của Dương Phóng, khiến cho Dương Phóng cứ việc xuất ra tất cả thủ đoạn, nhưng vẫn không thể thoát khỏi được lão giả kia.

Trong lòng hắn nhanh chóng phát chìm xuống.

Nhìn thoáng qua bóng tối phía trước, tiếp tục xông tới.

"Bộ giáp trên người của ngươi thực sự càng ngày càng để cho lão phu phải giật mình, nếu như không nhìn nhầm đây hẳn là một kiện dị bảo đi, dị bảo này ngay cả lão phu cũng phải động tâm, người trẻ tuổi, ngươi ở lại đây cho lão phu đi."

Giọng nói lạnh lùng của lão giả đạo bào nhanh chóng truyền đến từ đằng sau.

Sau đó soạt một tiếng, thân thể xuyên qua vô số khu rừng rậm rạp, một bàn tay to gầy guộc như ma quỷ lập tức lao ra ngoài, âm trầm kinh khủng, dùng tốc độ cao chộp lấy phần gáy của Dương Phóng.

Dương Phóng cảm nhận được điều đó, đột ngột quay lại, lưỡi đầy Lôi âm, kinh thiên động địa.

"Cút!"

Ầm ầm!

Đồng thời Long trảo vung ra, lực lượng kinh khủng, lập tức quét về phía lão giả.

Lão giả mặc dù rơi vào trạng thái thất thần ngắn ngủi, nhưng phòng ngự trên người vẫn kinh khủng như cũ, chẳng mấy chốc đã tỉnh lại từ trong trạng thái ngây ngô, mắt hắn bắn ra tia điện lạnh lẽo, ngón tay gầy guộc hung hăng chộp về phía hai mắt của Dương Phóng.

Bàn tay còn lại của Dương Phóng nhanh như thiểm điện ngăn ở trước mặt hai mắt của chính mình, Long trảo lại hung hăng chộp về phía mặt của lão giả.

Ầm! Ầm!

Lại thêm hai tiếng nổ đáng sợ phát ra, sóng không khí quét ngang dâng trào, cuộn trào bành trướng.

Thân thể Dương Phóng lại hung hăng bay ngược về phía sau một cách dữ dội, lập tức bay ra xa hàng chục mét.

Lão giả thì là thân thể nhẹ nhàng nhoáng một cái, lùi lại hai bước, nhưng chẳng mấy chốc thì ổn định lại, một đôi ánh mắt lãnh đạm, đạo bào trên người bay múa, chậm rãi tiếp cận về phía trước mà tới.

"Nên kết thúc, vốn là muốn giải quyết ngươi trong ba hơi thở, nhưng bây giờ đã lãng phí quá nhiều thời gian."

Hắn nói với giọng điệu lạnh lùng, trên mặt lại không có một chút thương thế nào.

Loại áo ngoài ngưng tụ bởi thiên địa đại thế kia một mực bảo vệ lấy thân thể của hắn, khiến cho người cảnh giới thấp căn bản không phá nổi phòng ngự của hắn.

Đương nhiên, loại áo ngoài này là lấy tu vi bản thân mà chống đỡ.

Một khi chân khí hao hết, loại áo ngoài này cũng hoàn toàn tán đi.

Dương Phóng lại từ dưới đất đứng dậy, hơi hơi cử động cổ tay, ánh mắt lãnh đạm hờ hững, mở miệng nói ra: "Quả thực nên kết thúc!"

Côn Bằng Tam biến!

Đệ nhất biến!

Đệ nhị biến!

Ầm!

Trước đó sau khi giao chiến với Bàng Vạn Chung, khí tức rơi xuống lại bắt đầu được kéo lên một cách nhanh chóng từ trong cơ thể của hắn, giống như núi lửa phun trào, tuôn trào ra toàn thân.

Toàn bộ thân hình của Dương Phóng lập tức nổi lên một lớp ánh sáng lôi điện vô cùng kinh khủng, không chỉ có như thế, trên cánh tay của hắn còn hiện lên ánh sáng u ám dày đặc, tràn ngập ra bên ngoài từng mảnh từng mảnh khí tức hủy diệt vô hình.

Phục Thiên thủ!

Thân thể lão giả dừng lại, con ngươi nhìn về phía Dương Phóng lần nữa, lộ ra vẻ ngưng trọng.

Loại bí kỹ này, người này thế mà lại thi triển lần nữa!

Cảnh tượng Dương Phóng đánh với Bàng Vạn Chung trước đó, hắn tất cả đều nhìn vào trong mắt.

Cũng biết được mọi con át chủ bài của Dương Phóng.

Chỉ là để hắn không nghĩ tới chính là, loại bí pháp tăng thực lực lên trong thời gian ngắn này, Dương Phóng thế mà có thể thi triển được lần nữa, bất cứ loại bí pháp nào kiểu này đều có hạn chế về thời gian mới đúng.

Vẻ mặt lão giả chẳng mấy chốc lại khôi phục lần nữa, ánh mắt lãnh đạm, tiếp tục đi về phía trước, mở miệng nói ra: "Cảnh giới thấp chính là cảnh giới thấp, là bất kỳ bí kỹ nào cũng không thể bù đắp được, hôm nay lão phu sẽ dạy ngươi thật tốt, để kiếp sau ngươi cần phải chú ý."

Đạo bào trên người hắn không gió mà bay, lòng bàn tay dần dần sáng lên một lớp ngọn lửa màu tím yêu diễm thần bí, liên tục bốc lên, giống như quỷ hỏa trong bóng tối, tỏa sáng nhàn nhạt.

Ngay khi nó xuất hiện, nhiệt độ ở mọi hướng bắt đầu tăng lên nhanh chóng.

Một cỗ lực lượng nóng bỏng khó tả liên tục tràn ra từ trong hai tay của lão giả, toàn bộ không gian giống như tràn ngập một lớp khí tức vô cùng đáng sợ.

"Phần Thần - Tử Hỏa chưởng!"

Ánh mắt lão giả lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, thân thể trong lúc đó đột nhiên xông tới với tốc độ cao, khí tức đáng sợ, lên tới là hung hăng vỗ một chưởng về phía mặt Dương Phóng.

Hai mắt Dương Phóng phát lạnh, đồng thời tu vi tăng lên mấy lần, toàn bộ thân hình cũng lập tức điên cuồng xông qua, không tránh không né, điên cuồng lao về phía lão giả.

"Rống!"

Dương Phóng gầm lên dữ dội, xen lẫn với tiếng Lôi âm kinh khủng.

Phục Thiên thủ cộng thêm lực lượng chấn động, lập tức hung hăng nện như điên về phía thân thể của lão giả, lôi điện toàn thân chói mắt, ánh sáng đen bùng phát, quả thực kinh khủng khó lường.

Cùng lúc đó!

Một chưởng kinh khủng của lão giả kia cũng hung hăng nện vào trên thân thể của Dương Phóng.

Ầm ầm!

Hai người cùng lúc bay rớt ra ngoài.

Lão giả mặc đạo bào lập tức phun ra ngoài một búng máu, đạo bào trên người nổ tung, trước ngực lõm vào, hai chân cắm xuống đất, trượt dài dọc theo mặt đất, trong nháy mắt vạch ra đường thẳng mười mét ra xa cuối cùng mới dừng lại được.

Sắc mặt hắn ửng hồng, ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ lạnh lùng và kinh ngạc khó tả, giống như không thể tin được.

P/S: Ta thích nào ... chương 6

Bình Luận (0)
Comment