Dương Phóng vươn người đứng dậy, nhìn thoáng qua một khối ngọc giác màu tím trong tay, chỉ thấy bên trong ngọc giác chẳng biết lúc nào đã nhốt một bóng người nhỏ bé trong đó, nhỏ ước chừng ngón cái vậy, đang giãy giụa kêu lớn ở bên trong ngọc giác màu tím này, lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
Trong dáng vẻ thì chính là đại hán mặc áo bào vàng kim.
Dương Phóng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt khó mà tránh khỏi xuất hiện sự mỏi mệt.
Loại thủ đoạn nhiếp hồn lấy phách này quả nhiên vô cùng mệt nhọc!
Quả thực còn mệt hơn so với việc đại chiến một trận với cao thủ.
Tuy nhiên!
Kết quả cuối cùng cũng tạm được.
Hồn phách của đại hán mặc áo bào vàng kim này được chính mình lấy ra thành công và phong ấn vào bên trong ngọc giác.
Hắn nhìn thoáng qua thuyền lớn màu đen, trong lòng lạnh lẽo, thuận tay vung ra một chưởng, chân khí hóa thành ngọn lửa rời vào trên buồm và boong tàu, sau đó quay người rời đi.
Vèo một cái, biến mất ở mặt sông phía xa.
Ngọn lửa cháy hừng hực chiếu sáng rực trong đêm tối, kinh động tứ phương.
Nhiều thuyền lớn chạy trên sông thi nhau hò hét ầm ĩ.
Nơi xa.
Trưởng lão Thương Khung Thần cung đang hối hả đuổi theo Chu Uyên thay đổi sắc mặt, nghe được động tĩnh sau lưng thì vội vàng nhanh chóng quay đầu lại, sau đó thì không nghĩ ngợi chút nào, nhanh chóng chạy trở về.
Hô hô!
Khoảng cách năm sáu dặm gần như chỉ mất mấy phút là đã được hắn chạy về đến nơi.
Nhìn vào thuyền lớn đang bị bốc cháy một cách dữ dội, hắn nổi giận hét lớn một tiếng, tay áo vung lên, ầm một tiếng, sóng nước hai bên dâng trào lên, rầm rầm rung động, lập tức bao trùm về phía thuyền lớn đang bị cháy.
Chẳng mấy chốc, đám cháy trên thuyền đã được nước sông giội tắt, xèo xèo bốc khói, trở về yên tĩnh.
Sắc mặt trưởng lão này trở nên âm trầm, thân ảnh nhoáng một cái rơi vào trên boong tàu bị hư hại.
Chỉ thấy hết thi thể này đến thi thể khác, máu me đầm đìa, hầu như tất cả đều bị đập nát đầu hoặc tim, và tất cả đều bị chết bởi một đòn chí mạng.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn phát lạnh rơi vào trên người Viên Cương và đại hán mặc áo bào vàng kim, khó mà kiềm chế nổi sự tức giận trong lòng.
"Cửu U!"
Tiếng hét của hắn kinh khủng, thuận tay quét qua.
Ầm một tiếng, sóng nước dâng trào, kinh thiên động địa.
Viên Cương và Ngô Hổ vừa mới tiến vào Nam vực thì đã bị người sát hại một cách dã man!
Chu Uyên vừa rồi là đang cố ý dụ chính mình đi!
···
Nơi xa.
Dương Phóng một đường lao nhanh, tốc độ cực nhanh, chạy vòng một lúc lâu, cởi huyền bào màu đen và mặt nạ xuống, bắt đầu chạy về phía trong thành.
Cách cổng thành không xa.
Số một sắc mặt bình tĩnh, áo bào đen tung bay, trên mặt đeo mặt nạ màu trắng, khí tức hư vô, chờ đợi ở đây đã lâu.
"Xem ra ngươi tiến bộ nhanh hơn so với trong sự tưởng tượng của ta, đã đi vào Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê nhanh như vậy rồi."
Số một cảm khái.
"May mắn mà thôi."
Dương Phóng mở miệng trả lời, thân thể dừng lại.
Số một mỉm cười, cũng không có dây dưa chuyện này, mà là nói: "Sau đó phải chờ thêm mấy ngày, hai người Viên Cương bị giết, Thương Khung Thần cung chắc chắn sẽ phái người đi điều tra việc này, nói không chừng Hoàng thất cũng bởi vậy mà sinh ra sự cảnh giác, khoảng thời gian động thủ cụ thể còn phải xem Thương Khung Thần cung sắp xếp như thế nào."
"Được."
Dương Phóng lập tức gật đầu.
"Ừm, vậy ngươi phải cẩn thận."
Số một lên tiếng xong thân thể nhoáng một cái biến mất khỏi nơi này.
Dương Phóng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Số một quả nhiên vẫn che giấu thực lực!
Thân pháp bực này xem như hắn bây giờ thế mà cũng khó có thể bằng được.
Dương Phóng nhìn thoáng qua, cất bước và tiếp tục lao về phía nơi ở của mình.
Bất kể như thế nào, đêm nay cũng phải nói là thu hoạch lớn.
Một là biết rõ được tình huống tổng bộ Lục Phiến môn.
Hai là giành được hồn phách của một tên Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê đỉnh phong.
Sau đó là có thể thử luyện chế khôi lỗi.
Nghĩ đến đây, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, tăng thêm tốc độ.
···
Hai ngày sau.
Bông tuyết bay xuống, trắng toát, làm cho rất nhiều đứa bé hưng phân kêu to.
Dương Phóng vừa mới ăn cơm trưa xong, vào lúc bước ra khỏi quán rượu, trên người mặc một chiếc áo choàng rộng tay, mái tóc dài đen nhánh được cài trâm gỗ nhẹ nhàng, bước đi trong đường phố nhộn nhịp.
Thân hình cao lớn trông vạm vỡ khác thường trên đường phố.
Rất nhiều người không cao bằng ngực của hắn.
Phóng tầm mắt ra xa, đâu đâu cũng thấy quán rượu, đường phố, quán trọ, còn có thể thấy bóng dáng của rất nhiều cường giả, sắc mặt ai nấy đều vô cùng xa lạ.
Trong hai ngày ngắn ngủi, mạch nước ngầm ở Hoàng thành giống như trở nên kịch liệt hơn.
Không thể nghi ngờ, nguyên nhân chính là các thế lực lớn cố tình để lộ ra tin tức.
"Gió thổi báo giông bão sắp đến, động tĩnh trong Hoàng thành thực sự càng ngày càng lớn ..."
Dương Phóng lặng lẽ đi ngang qua, như thể đứng ngoài cuộc.
Từng bông tuyết rơi xuống, sau khi rơi xuống trên người chẳng mấy chốc đã tan đi.
Quãng đường đi qua, bất tri bất giác đã về tới nơi ở.
Đang muốn đẩy cửa đi vào, đột nhiên dừng động tác lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở ngõ nhỏ cách đó không xa, Vương Quyền, chủ cho thuê nhà nở nụ cười, đang dẫn hai vị khách trọ mới xem phòng ở ngay bên cạnh.
Sau khi cảm nhận được Dương Phóng, Vương Quyền lập tức cao hứng phất tay, nói: "Tiêu huynh đệ, ta lại tìm được cho ngươi hai người hàng xóm, đều là đại mỹ nhân."
Chỉ thấy ở bên cạnh hắn đột nhiên có hai nữ tử nhìn không ra độ tuổi cụ thể, đều là mái tóc đen như thác nước, khuôn mặt xinh đẹp, một người mặc y phục màu tím nhạt, trong tay cầm trường kiếm, tu vi Siêu phẩm đệ nhị quan.
Một người trên người mặc y phục màu trắng, cũng sử dụng kiếm, tu vi Siêu phẩm đệ tam quan.
P/S: Ta thích nào ... chương 9