Dương Phóng nặn ra nụ cười mỉm, khẽ gật đầu ra hiệu.
Hai nữ tử đó đều rất lạnh lùng, nhìn lướt qua Dương Phóng, sau khi không phát hiện bất cứ dị thường nào lập tức thu hồi ánh mắt, lười nhác nhìn lần thứ hai.
Vương Quyền nở ra nụ cười tươi, lấy chìa khóa ra, mở viện tử sát vách ra, dẫn hai nữ tử vào trong đó, cười nói: "Các ngươi tới nơi này thật đúng là tới đúng chỗ, viện tử này của ta có giá trị nhất ở toàn bộ Hoàng thành, không cần biết là khu vực hay là giá cả, ta dám nói các ngươi tuyệt đối không tìm ra nhà thứ hai ..."
Nguyên nhân bởi vì trước đây từng mở võ quán, tổ tiên Vương Quyền đã từng rất lẫy lừng.
Hơn mười nhà trong toàn bộ con hẻm nhỏ này đều là sản nghiệp tổ tiên nhà hắn để lại, mặc dù sau này đã bán đi rất nhiều nhưng vẫn còn sót lại rất nhiều.
Dương Phóng nhìn thấy các nàng vào nhà, cũng không tiếp tục để ý nữa, lặng lẽ đẩy cửa đi vào.
"Quả nhiên càng ngày càng loạn."
Sắc mặt hắn lộ vẻ cảm khái, xếp bằng ở trên giường, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Sau đó, chỉ cần lặng lẽ chờ đợi tin tức từ Thương Khung Thần cung là đủ.
···
Viện lạc bên cạnh.
Sau khi hai nữ tử quan sát đại khái một vòng, nhanh chóng ổn định nơi ở, giao tiền thuê nhà, đuổi Vương Quyền đi, sau đó lập tức đóng cổng nhà lại, bắt đầu nói chuyện.
"Hoàng đế lần này là chuyện ngang ngược, quyết tâm muốn tiêu diệt các môn phái lớn và các đại thế gia, không cần biết bỏ ra cái giá gì, chúng ta cũng không thể để cho Hoàng đế làm được!"
Nữ tử mặc trang phục màu trắng nói, giọng nói lành lạnh: "Trường Sinh môn truyền thừa tám trăm năm đến nay, thật vất vả mới có được ngày hôm nay há có thể giải tán?"
"Không sai, đúng rồi, lúc nào thì sư tôn đến?"
Nữ từ mặc trang phục màu tím lập tức hỏi.
"Sư tôn ở xa, đoán chừng ít nhất cũng phải tới giữa trưa ngày mai, chúng ta đã đến sớm vậy tuyệt không thể ngồi một chỗ, theo ta nghĩ, không bằng nhân lúc trời tối đi tìm hiểu một số tin tức, để kịp thời báo cáo cho sư tôn."
Nữ tử mặc trang phục màu trắng nói.
"Được!"
Nữ tử trang phục trắng gật đầu, nói: "Vậy tối nay chúng ta đi liên lạc cao nhân một số môn phái khác, đúng rồi, người sát vách vừa rồi kia, chủ nhà nói dường như cũng từng học võ nghệ ... "
Nữ tử mặc trang phục trắng nhíu mày một cái, mở miệng nói ra: "Chỉ là võ giả bình thường mà thôi, không nhìn ra bất kỳ chỗ thần kỳ nào, không cần phải để ý tới hắn!"
Nữ tử mặc trang phục tím lập tức gật đầu.
···
Thời gian một ngày trôi qua lần nữa.
Tuyết càng rơi càng lớn.
Vào lúc trời gần tối, bốn phương tám hướng xung quanh đã là một mảnh trắng xóa.
Nóc nhà, tán cây, đường đi đều có thể nhìn thấy tuyết đọng thật dày, người đi trên đường phố cũng đã giảm đi rất nhiều, chỉ có một số những đứa bé không sợ rét lạnh còn đang nô đùa ầm ĩ.
Trong một trạch viện kín đáo.
Đại điện rộng rãi, đàn hương tỏa khói, tràn ngập mùi thâm và sự ấm áp.
Giờ phút này đang có hai bóng người ở đây.
Một người là một người đàn ông, mái tóc dài màu tím, khuôn mặt tuấn tú, thân hình cao lớn, làn da trắng nõn, nhưng ở giữa lông mày lại có một con mắt hẹp thẳng đứng, trông cực kỳ quái dị.
Ở đối diện hắn thì là một nữ tử.
Nàng ta còn trẻ, trên người mặc một bộ váy dài màu đen, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, hai hàng lông mày xinh đẹp của nàng ta đang nhíu chặt lại, mở miệng nói với người đàn ông ba mắt với giọng điệu thuyết giáo:
"Công tử, ta nói lại lần nữa, chuyện này không có chỗ thương lượng, đây là mệnh lệnh của gia chủ, không cần biết ngươi muốn hay không cũng phải hoàn thành, không chỉ phải hoàn thành mà còn phải hoàn thành xuất sắc, ngươi biết vì có thể cho ngươi cơ hội tranh đoạt biểu hiện, gia chủ đã bỏ ra cái giá lớn cỡ nào ở trong Thần cung không? Đây không phải một câu nói không của ngươi là có thể không làm!"
Nam tử ba mắt vẻ mặt âm trầm, nắm chặt nắm đấm, nói: "Từ nhỏ đến lớn ta đều chỉ muốn yên tĩnh mà sống, ta chưa bao giờ nghĩ tới mình phải tranh giành cái gì, cũng chưa từng nghĩ ganh đua với người khác, nhưng vì cái gì? Tại sao các ngươi cả một đám đều cứ phải ép ta như vậy?!"
"Tại sao?"
Nữ tử váy đen nở ra nụ cười nhạo, nói: "Này còn cần phải hỏi tại sao sao? Sinh ra ở một trong tam đại cổ tộc của Thần cung vốn đã là một sai lầm, cho dù ngươi không muốn ganh đua so sánh, thì cũng nhất định phải ganh đua so sánh, huống chi gia chủ chính là sinh ra ở nhánh phụ của Thiên gia, thở nhỏ nhận mọi sự khinh thường, chịu đủ khuất nhục, đãi ngộ nên có đều không có, tam đại cổ tộc gần như không có nhà nào coi hắn là người, hắn từng ngủ chuồng heo, từng ăn thức ăn cho heo, bây giờ thật vất vả mới có công tử ngươi, mà tư chất của ngươi lại xếp hàng đầu ở bên trong Thần cung, gia chủ tự nhiên không cam tâm muốn tiếp tục chìm đắm nữa, ngươi chính là toàn bộ của gia chủ, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn tâm huyết cả đời của gia chủ toàn bộ chảy xuống sông xuống biển sao?"
Sắc mặt nam tử ba mắt trầm xuống.
Một lát sau, nhẹ nhàng thở ra một hôi, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi.
"Nhưng ta chỉ muốn làm người bình thường."
"Đủ rồi, tư chất ngươi nghịch thiên, vốn đã không bình thường, sao có thể làm người bình thường, chuyện tiêu diệt tổng bộ Lục Phiến môn lần này, ngươi nhất định phải hoàn thành."
Nữ tử váy đen mở miệng nói giọng nghiêm túc.
Nam tử ba mắt lộ vẻ giận dữ, nhìn về phía nữ tử váy đen, nói: "Bích Nguyệt, đây không nên là thái độ của ngươi đối với ta."
P/S: Ta thích nào ... chương 10